Vực.

Vực.

1: Nhiệm Vụ Thất Bại.

Ngàn lần cũng đừng chạm vào bóng tối của vực sâu, đừng bao giờ nhìn xuống đáy vực đen ngòm đặc quánh đó, tất cả thứ bên dưới là gì?

Chỉ là một hố sâu không thấy đáy, không thấy ánh mặt trời, cũng không có hơi thở của sự sống.

"Ngày mai tôi muốn ăn bánh mì nướng."

Trong bóng tối mịt mù đang bao trùm lại có âm thanh vang lên, Phạm Tuấn ngồi một góc, lưng tựa trên đá mỉm cười đáp: "Còn thấy ngày mai sao? Còn được ra ngoài nữa à? Cậu điên lắm mới nghĩ đến việc ăn."

"Vậy nghĩ gì đây?" Lâm Bình cười khẩy, vươn tay về phía bóng tối phía trước: "Có thấy gì không? Cậu còn thấy tôi không? Tối quá rồi đó, chúng ta bị nhốt bao lâu rồi? Tôi nghĩ cũng sắp một năm rồi đó Tuấn à."

Phạm Tuấn không đáp, anh chà tay xuống nền đất lạnh ẩm ướt.

Một năm rồi, không thấy chút ánh sáng nào cả, đôi mắt anh cũng dần trở nên quen thuộc với bóng tối hơn nữa, nhiệm vụ được giao phó cũng thất bại rồi, về lại tổ chức chắc anh cũng chẳng còn đường sống.

Lâm Bình không ngừng lải nhải: "Nè, cậu có nghe tôi nói không vậy? Ở đây có hai chúng ta thôi đó, im lặng thế thì tôi biết nói chuyện với ai đây? Không nói chuyện tôi còn tưởng cậu đi đời nhà ma rồi đấy, trả lời tôi coi Phạm Tuấn!"

"Im đi!"

"Quát tôi làm gì? Ở đây lâu như vậy chẳng lẽ cậu định không trò chuyện mãi luôn đó à, tôi bị nhốt trước cậu đấy, ít ra cậu cũng phải xem tôi như tiền bối đến trước chứ? Khinh thường tôi đến độ đó à?"

"Ngậm cái mồm lại!"

Lâm Bình bị quát đến là nín thinh, cậu ta quay sang một bên tay đập mạnh vào đá, lẩm bẩm: "Cái quái gì vậy không biết? Tưởng cao quý lắm chắc, bị nhốt vào đây cũng chỉ một hạng tù nhân như nhau thôi, ra vẻ cái gì chứ!"

Phạm Tuấn mệt mỏi nhắm mắt lại, thả hồn về một năm trước khi bị nhốt vào vực sâu.

Là một cảnh sát chìm trong khu quân X, Phạm Tuấn được người đời biết với biệt danh sát thần ẩn danh, ở cái tuổi hai mươi tám, anh đã giành về vô vàng những chiến công lừng lẫy cho nước nhà. Hơn hết người ta chỉ biết đến danh tiếng của anh chứ chưa một ai biết mặt mũi người mang danh sát thần là ai.

Anh là trẻ mồ côi lớn lên ở khu ổ chuột, được nhận nuôi bởi một cảnh sát, nơi sinh ra không biết, anh chỉ biết nơi mình lớn lên chẳng khác nào một bãi sình lầy.

Trong một ngày mưa phùn lúc Phạm Tuấn đang co ro trong thùng rác thì Trần Quân xuất hiện, cứ ngỡ là một ánh sáng rọi xuống cuộc đời đen tối của anh nhưng nào ngờ thứ ông ta cần chỉ là một con chó trung thành với chủ, ông ta chọn những đứa trẻ mồ côi lang thang cũng chỉ vì chúng không có nơi nương tựa, chết cũng không ai tìm, không ai hay mà thôi.

Sáu năm lang thang ở khu ổ chuột, mười năm sống dưới cái gọi là dạy dỗ của Trần Quân chẳng khác nào một thứ đồ vật chỉ biết vâng lời.

Phạm Tuấn nhận toàn bộ nhiệm vụ liên quan đến mạng sống, anh được ông ta cho học rất nhiều thứ cũng chỉ vì thay con trai ông ta ra chịu trận, gia tộc nhà họ Trần đứng đầu trong lĩnh vực buôn bán vũ khí trái phép, ông ta càng sợ có kẻ nhắm vào hơn ai hết.

Còn anh là gì? Là vật có thể sai khiến đi triệt phá những hang ổ đang có ý đồ với nhà họ Trần.

Phạm Tuấn sớm đã biết bản thân chỉ như một con cờ trong tay Trần Quân, nhưng rồi làm sao? Anh chẳng có đường lui nữa, nhà cũng không, người thân lại càng không có thì chạy trốn làm gì nữa?

Năm mười bảy tuổi anh được ban hành nhiệm vụ đầu tiên, lấy cái danh cảnh sát chìm điều tra những kẻ có trong danh sách rồi từ từ đưa tất cả bọn chúng vào hố sâu của bóng tối.

Những nhiệm vụ lúc đó không quá khó, chỉ là có một nhiệm vụ Phạm Tuấn lại không thể làm, anh thất bại khi ám sát Đinh Khiêm, hắn không giống những kẻ khác, hắn mang một màu sắc còn âm u hơn cả anh.

Cũng vào một năm trước khi anh chạm mặt phải Đinh Khiêm, con ngươi màu vàng nhạt của hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Tuấn khiến anh không thể di chuyển nổi, rất đáng sợ, anh không nghĩ trên thế gian này lại có một kẻ đáng sợ như vậy chỉ bằng một ánh mắt.

"Phạm Tuấn, cậu đến để giết tôi sao?" Đinh Khiêm ung dung hỏi, hắn không di chuyển chỉ đứng một chỗ nhưng lại khiến người đối diện phải sợ hãi.

Phạm Tuấn cười khẩy: "Ông trùm như anh cũng sợ bị giết nữa sao? Tôi thấy anh đang rất hưởng thụ cảm giác được nhiều người theo đuổi thì đúng hơn nhỉ?"

"Theo đuổi? Nhưng tôi chỉ thích cậu theo đuổi tôi mà thôi, nhất là khi thấy cậu ngày ngày bám sát theo tôi, cảm giác thật là kích thích." Thanh âm cợt nhã đó khiến Phạm Tuấn nhíu mày, hắn biết rõ anh theo dõi hắn, nhưng vẫn không hề có chút gì sợ hãi sao?

Đinh Khiêm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu vàng trắng, khoé môi cong nhẹ: "Phạm Tuấn thuộc tổ đội X, nhiệm vụ giết kẻ đứng đầu tổ chức ĐK đúng không? Rất xin lỗi phải nói lời này, nhưng có lẽ nhiệm vụ này của cậu thất bại rồi!"

Hắn rút súng bắn thẳng vào chân Phạm Tuấn, tốc độ đó là gì? Tại sao lại có thể nhanh đến như vậy.

Không phải đạn, thứ được ghim trên người Phạm Tuấn là một mũi tên nhỏ có chứa thuốc mê, trước khi ngất đi anh chỉ có thể căm phẫn nhìn nụ cười tươi đó của Đinh Khiêm.

Và hiện tại anh cũng chẳng biết bản thân đã ở đây bao nhiêu, không có thời gian, không ánh sáng, chỉ có một kẻ nhiều chuyện Lâm Bình ngồi đối diện cách vài mét.

Tay chân bị xích sắt trói chặt, đến giờ lại có người mang thức ăn, nước uống vào.

Chỗ này là đâu? Anh còn không biết.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Cả em và Trường đều gan quá ha. Trong quân mà nghiêm ngặt mà vẫn giám on viết rồi đăng try mỗi ngày. Còn quá là nhiều sức nữa, chị chịu hai em rồi/Smile//Casual/

2025-09-07

3

A Ly.

A Ly.

Cái kiểu như một người muốn nói chuyện dễ bớt cô đơn, một người lại thấy phiền phức vậy, hai cha này ở chung được hay thật chứ

2025-09-03

0

Gấu con

Gấu con

Chúc mừng anh ra truyện mới, lâu rồi mới thấy anh trở lại, em cũng vừa onl app gần đây, sắp hết hè rồi ngày tranh thủ vô đọc chương vậy /Hey//Hey/

2025-09-07

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play