Chương 2

Cửa phòng cấp cứu bật mở, mấy bác sĩ và y tá lao đến như ong vỡ tổ. Tôi chưa kịp đưa cái áo khoác lấm lem của anh ta cho chị y tá, thì đã bị gạt ra ngoài.

"Người nhà đứng chờ ở đây!" - giọng chị y tá cứng như thép, không cho tôi kịp phản ứng gì.

Tôi đứng chôn chân, trong đầu loáng thoáng câu hỏi.

Ơ, tôi là gì của anh ta mà thành người nhà thế này?

Vừa lúc ấy, một cô y tá khác chìa cho tôi một sợi dây chuyền bạc, mặt hình cái nơ bé xíu.

"Cái này, em giữ giùm cho chị nhé. Khi nào anh ấy tỉnh lại thì đưa lại cho anh ấy."

Tôi đón lấy, chưa kịp hỏi gì thì cửa đã đóng sập lại. Căn phòng sáng đèn, tiếng máy móc kêu bíp bíp đều đều. Tôi ngồi phịch xuống ghế chờ, nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay.

Mặt dây chuyền lạnh toát, ánh bạc loé lên dưới ngọn đèn neon trắng. Tôi khẽ cau mày. Trông quen quen…hình như mình đã thấy ở đâu rồi nhưng tôi lại không nhớ?

Nhưng rồi tôi tự gạt đi.

Ơ hay, chẳng phải chỉ là mặt dây chuyền cái nơ thôi sao? Người ta bán đầy ngoài chợ Đồng Xuân, mua hai tặng một. Có gì mà lạ lùng…

Tôi thở dài, hết đứng lên lại ngồi xuống, trong lòng cứ như có đàn kiến bò. Tim thì đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Mà không hiểu sao tôi lại lo lắng cho cái mạng của một thằng tôi còn chưa biết tên. Chẳng lẽ… tại vì anh ta đẹp trai? Trời ơi, đúng là “cái nết đánh chết cái đẹp” thì tôi chịu, nhưng cái đẹp này nó đập thẳng vào mắt, muốn giả vờ không quan tâm cũng khó.

Sau gần một tiếng chờ đợi dài như cả thế kỷ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt phụt. Tôi bật dậy, căng mắt nhìn. Cửa mở ra, chị y tá thò đầu ra gọi:

"Người nhà bệnh nhân đâu? Ra đóng tiền viện phí!"

Tôi chết sững.

Ơ thế là tôi à?

"Ơ, nhưng mà…chị ơi, em không phải…" - tôi ú ớ.

"Nhanh lên em, bệnh nhân cần nhập viện theo dõi." - giọng chị nghiêm như ra lệnh.

Thế là, trong một phút yếu lòng, tôi bị cuốn thẳng ra quầy thu ngân, rút ví thanh toán một phát…bay mất nửa tháng lương. Tôi vừa cà thẻ vừa khóc không thành tiếng.

"Anh ơi, số tiền này bằng tiền thuê nhà của em với ba tháng tiền trà sữa đấy… Anh mà tỉnh lại không trả em, em thề em sẽ bắt anh rửa bát thuê cho em đến hết đời!" - tôi rít lên trong bụng, tay run run ký hoá đơn.

Khi tôi quay lại, chị y tá kéo khẩu trang xuống, giọng hạ nhỏ:

"Đầu anh ấy bị chấn thương khá nặng. May mà đưa đến kịp, không thì…"

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

"Tuy là đã qua cơn nguy kịch nhưng người nhà cũng phải chuẩn bị tinh thần…"

Tinh thần? Tôi tròn mắt nhìn cánh cửa vừa khép lại. Vậy là…có khi nào anh ta tỉnh dậy mà quên sạch sành sanh, kể cả tên tuổi? Rồi tiền viện phí này coi như đi tong luôn?

Không, không thể nào.

Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.

Nghe cho rõ này anh đẹp trai vô danh. Tôi đã bỏ ra nửa tháng lương để cứu cái mạng của anh. Anh mà dám quên, thì tôi sẽ đòi lại…gấp đôi! Đấy, luật vay nặng lãi của tôi nó thế, không trả thì cầm bát rửa bát suốt kiếp!

Anh được chuyển sang phòng hồi sức. Khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày khẽ nhíu như vẫn còn đau. Tôi đứng ngoài cửa kính, cảm giác lạ lẫm len lỏi trong ngực.

Ngày hôm sau, tôi lại mò tới phòng bệnh của anh mỗi khi được ăn trưa hay nghỉ ngơi. Ngồi ghế chờ, tôi chống cằm ngó vào trong. Vẫn chưa tỉnh. Anh cứ nằm im như vậy, khiến tôi vừa sốt ruột vừa…lạ là nhớ nhớ.

Ngày thứ hai, tôi lại tới. Vẫn thế.

Ngày thứ ba, vẫn nằm.

Tôi gắt gỏng trong bụng: "Anh có biết tôi đang lỗ vốn không? Người ta gửi tiền ngân hàng còn có lãi. Còn tôi gửi anh vào bệnh viện thì chỉ có chảy máu túi thôi!"

Nhưng rồi, sáng ngày thứ tư, tay xách hộp cháo nóng để ăn trước mặt anh cho bõ tức. Mỗi lần bước vào cửa, tôi mới phát hiện mình đã quen với việc nhìn anh ta nằm im bất động như thế. Tôi khẽ cười, tự trấn an:

"Tôi không có ý gì đâu. Tôi tới đây chỉ để…đòi lại tiền thôi. Thế nhé!"

Thế mà miệng lại thì thào thêm một câu nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe rõ:

"Anh mau tỉnh lại đi, không thì tôi thiệt to…"

Hình như ông trời có mắt. Mấy hôm trước tôi còn thầm cầu nguyện kiểu "lạy trời cho anh đẹp trai tỉnh lại, không thì con sạt nghiệp mất", ai dè hôm nay…

Ơ kìa, thế mà thiêng thật!

Tôi vẫn ngồi cạnh giường bệnh như mọi ngày, mắt lim dim chán chả buồn nghĩ gì, thì đột nhiên bàn tay anh khẽ giật nhẹ. Tôi mở bừng mắt, tim suýt thì rớt xuống đất.

Anh từ từ mở mắt, đồng tử đen láy đảo quanh căn phòng trắng toát. Vẻ mặt nhăn lại, trông vừa ngơ vừa đau. Anh chống tay, gắng người ngồi bật dậy. Cái trán đang băng vải trắng toát, đã nhíu chặt mặt mày vì đau, thế mà tay lại bắt đầu sờ soạng khắp người như kiểu…mất thứ gì đó quan trọng.

"Anh tìm cái này phải không?" - tôi khẽ hắng giọng, giơ ra trước mặt anh cái dây chuyền hình nơ.

Tốc độ anh giựt lấy dây phải nói nhanh như cướp giật. Anh lật qua lật lại, kiểm tra kỹ từng vết xước như bảo bối. Đeo lại lên cổ, anh mới thở phào một cái.

Nhìn cái cách anh nâng niu nó, tôi cũng biết. Đối với anh, cái dây này còn quý hơn cả mạng.

Anh ngước lên. Tôi nhìn anh. Anh nhìn tôi. Cả hai im lặng ba giây.

Ơ này?!! Tôi cứu mạng anh, giữ đồ hộ anh, giờ anh tỉnh dậy mà không thèm cảm ơn tôi lấy một câu? Đẹp trai mà vô ơn thì cũng đáng mắng như thường nhé!

Tôi nghiến răng, quyết định bỏ qua lễ nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:

"Anh trả tiền viện phí cho tôi đi. Tôi vừa cứu mạng anh đấy!"

Hot

Comments

Đá mắt hổ

Đá mắt hổ

con trai mà đeo dây chuyền hình nơ hả? Nghe giống bede thía/Scare/

2025-09-03

1

Jin Hee

Jin Hee

dây chuyền của người ảnh thích hả😗 ảnh mất trí nhớ rồi yêu nu9, sau đó nhớ lại thì phát hiện ra ảnh đã yêu người khác trước khi yêu nu9‼️rồi kết SE‼️

t ovtk mẹ r

2025-09-03

1

Silvia

Silvia

chồng tôi có khác, mỗi bộ mỗi chương lại dài thêm miếng

2025-09-04

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play