chương 5

Chương 5: Quyền quyết định Chiều tà buông xuống làng Lá, ánh nắng hắt xiên qua khung cửa lớp, nhuộm sân tập bằng màu cam nhạt. Boruto ngồi một mình ở góc tường, tay che ngực, nơi vẫn còn âm ỉ đau sau trận đấu hôm qua. Nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với thứ đang đè nặng trong tim cậu: ánh mắt Sarada và Mitsuki. Ánh mắt của Sarada – nghiêm nghị, sắc bén, giống như một lưỡi dao lạnh. Ánh mắt của Mitsuki – lặng lẽ, dịu dàng, nhưng chẳng bao giờ rời khỏi cậu. Boruto ghét cái cảm giác ấy. Nó vừa khiến cậu muốn gào lên “Đừng nhìn nữa!”, vừa khiến cậu thấy nghẹn lại trong lồng ngực. Trong đầu, giọng nói quen thuộc vang lên, đều đặn như tiếng kim loại cọ nhau: > “Ngươi không thể giấu mãi. Một ngày, ánh mắt đó sẽ không còn lo lắng… mà sẽ là sợ hãi.” “Im đi.” – Boruto siết chặt nắm tay, cúi gằm. – “Họ sẽ không bỏ rơi ta.” > “Chúng ta rồi sẽ xem.” --- Sáng hôm sau, Konohamaru-sensei tập hợp cả lớp. “Hôm nay, các em sẽ hộ tống một đoàn hàng nhỏ băng qua khu rừng phía Tây. Đây chỉ là nhiệm vụ thử nghiệm, không quá nguy hiểm. Hãy phối hợp tốt.” Sarada lập tức nhận vai dẫn đầu, đôi mắt đỏ ánh lên sự cảnh giác. Mitsuki đi ở giữa, tách không quá xa. Boruto bị đẩy xuống cuối hàng, bước chân chậm chạp. Dù không quay lại, Boruto vẫn cảm nhận được ánh mắt Sarada thoáng nhìn qua vai, hay đôi khi là Mitsuki khẽ ngoái đầu. Không phải nghi ngờ… mà là lo lắng thật sự. Trái tim Boruto se thắt. “Mình phải giữ bình thường. Đừng để họ thấy gì cả.” Trong đầu, Mạch bật cười khẽ: > “Ngươi càng cố tỏ ra bình thường, lại càng trở nên giả tạo.” Boruto nghiến răng, mặc kệ. --- Khi cả nhóm vừa đến một khe núi hẹp, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Một tiếng rắc chói tai vang lên, rồi một thân cây lớn đổ ập xuống, đất đá trượt theo ào ào. “Cẩn thận!” – Sarada hét lên, kéo Mitsuki né sang một bên. Boruto chậm hơn nửa nhịp. Một tảng đá to rơi chắn ngang lối thoát, chặn đứng đường rút lui. Trước mắt cậu chỉ còn một khoảng trống tử thần. Trái tim Boruto giật thót. “Không kịp rồi… mình chết chắc!” “Hồi quy! Kích hoạt ngay!” – cậu hét trong đầu. Nhưng thay vì chờ lệnh, giọng Mạch vang lên, lạnh và sắc như lưỡi dao: > “Không cần ngươi. Lần này… ta sẽ làm.” Boruto chưa kịp phủ quyết, thì thế giới trước mắt đã nứt ra, ánh sáng xoáy cuộn. Âm thanh và hình ảnh vỡ vụn, rồi quay ngược trở lại. --- Cậu mở mắt, thấy mình đứng ở khoảnh khắc ngay trước khi cạm bẫy phát nổ. Ngực phập phồng, mồ hôi lạnh vã ra khắp trán. “Ngươi… ngươi tự ý dùng nó!” – Boruto gào thét trong lòng. > “Nếu ta không làm, giờ ngươi đã nằm dưới đống đá. Ngươi gọi đó là tự do sao? Hay gọi đó là ngu xuẩn?” – Mạch đáp, không giận, không thương, chỉ như đang nêu sự thật. Boruto run rẩy. Dù muốn phản kháng, cậu cũng hiểu: lần này, chính Mạch đã cứu mạng mình. --- “Boruto!” – tiếng Sarada vang lên. Cô lao đến, khuôn mặt đầy lo âu. “Cậu có sao không? Lúc nãy mình thấy cậu bị kẹt…” Mitsuki cũng đến bên, đôi mắt vàng lo lắng hiếm thấy: “Nếu chậm thêm một chút, cậu đã bị nghiền nát. Đừng làm bọn mình sợ như vậy nữa.” Boruto sững người. Cậu chờ những câu chất vấn, chờ ánh mắt nghi ngờ. Nhưng không – chỉ có sự lo lắng, tin tưởng, chân thành. Cậu cười gượng, cố xua đi: “Chắc mình may mắn thôi. Đừng lo, mình ổn.” Sarada cau mày, ánh mắt vẫn soi thấu cậu. Nhưng thay vì hỏi dồn, cô chỉ khẽ thở dài: “Lần sau cẩn thận hơn. Bọn mình không muốn mất đi một đồng đội.” Mitsuki không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vàng ấy vẫn dõi theo Boruto, dịu dàng mà kiên định. Boruto cúi đầu. Trong lòng cậu, nỗi day dứt quặn thắt. “Tại sao họ vẫn tin mình? Tại sao…?” Trong bóng tối, Mạch bật ra một tràng cười nhỏ, lạnh lẽo: > “Ngươi càng có người quan tâm, ngươi càng yếu. Khi sự thật lộ ra, họ sẽ là người đầu tiên quay lưng. Tin đi.” Boruto nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch. “Không! Sarada, Mitsuki… họ là bạn ta. Ta sẽ không để ngươi chia rẽ bọn ta.” > “Bạn ư? Hãy giữ bí mật này thêm một thời gian… rồi ngươi sẽ biết câu trả lời.” --- Boruto tiếp tục bước đi. Sarada ngay phía trước, Mitsuki ở bên cạnh, chỉ một cánh tay là chạm được. Họ ở rất gần, nhưng với Boruto, khoảng cách chưa bao giờ xa đến thế. Còn trong sâu thẳm tâm trí, Mạch vẫn ngồi lặng, lạnh lùng và bình thản, như kẻ đang nắm giữ chìa khóa sinh tử trong tay.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play