Chap 2: Gia Mắt Gia Đình

[Trong biệt thự nhà họ Nguyễn – phòng khách sang trọng]
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
• Mẹ Quang Anh (ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Duy): “Đây… là người đặc biệt mà con nhắc tới?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (nắm tay Duy thật chặt, giọng dứt khoát): “Vâng. Em ấy tên là Hoàng Đức Duy. Và em ấy… là người con muốn giữ cả đời.”
Đức Duy
Đức Duy
Duy (giật tay, lúng túng): “Tôi… tôi đâu có đồng ý…”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (cắt lời, siết tay mạnh hơn): “Em không cần đồng ý.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (nheo mắt, mỉm cười bí ẩn): “Con trai mẹ, từ trước đến nay chưa bao giờ mang ai về. Xem ra… con bé này rất đặc biệt.”
Đức Duy
Đức Duy
Duy (ngượng ngập): “…Cháu… không phải con gái ạ…”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (bật cười khẽ): “Mẹ biết. Nhưng với mẹ, chỉ cần con trai mẹ muốn, thì giới tính nào cũng không quan trọng.”
[Bầu không khí im lặng thoáng chốc, Duy cúi đầu]
Đức Duy
Đức Duy
Duy: “…Cháu… không xứng. Cháu chỉ là một người nghèo. Mẹ cháu còn bệnh, ba thì…”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (nắm chặt tay, nghiêm giọng): “Không cần nói nữa. Duy, từ hôm nay em không còn là ‘người nghèo’. Em là người của tôi.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
• Mẹ Quang Anh (nhìn sâu vào mắt Quang Anh, sau đó quay sang Duy): “Duy này, con có biết con trai mẹ vốn dĩ lạnh lùng, chẳng coi ai ra gì… vậy mà vừa gặp con đã thay đổi. Điều đó có nghĩa… con có một vị trí rất lớn trong lòng nó.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (bối rối, cắn môi): “…Nhưng… cháu sợ… thế giới của cháu và anh ấy… quá khác biệt.”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (nghiêng người, thì thầm bên tai Duy): “Khác biệt thì sao? Em chỉ cần nhìn tôi, nghe tôi. Mọi chuyện khác… để tôi lo.”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
[Ba Quang Anh từ cầu thang bước xuống, giọng nghiêm nghị]
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh: “Anh, đưa ai về mà ồn ào thế này?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (ngẩng đầu, không do dự): “Ba, đây là người con chọn. Tên em ấy là Duy. Và con sẽ không bao giờ buông tay em ấy.”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh (liếc nhìn Duy từ trên xuống, ánh mắt lạnh lùng): “…Cậu nhóc này… có gì khiến con dám chắc đến vậy?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (mỉm cười, ôm lấy vai Duy, giọng kiêu ngạo): “Vì con biết… đây chính là định mệnh của đời con.”
[Duy run lên, tim đập mạnh – vừa sợ hãi, vừa xao động…]
[Cửa chính biệt thự nhà họ Nguyễn mở ra – Đăng Dương bước vào, tay nắm chặt Quang Hùng]
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương (cười tươi): “Bác trai, bác gái, hôm nay con đưa người yêu về ra mắt đây.”
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Hùng (khẽ cúi đầu lễ phép): “Cháu chào hai bác ạ.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (mỉm cười hiền hậu): “Hùng à, cuối cùng cũng chịu theo Dương về rồi. Bác nghe Dương kể về cháu suốt.
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh (gật nhẹ, giọng nghiêm nghị nhưng không khó chịu): “Ừ, ngồi xuống đi.”
[Đăng Dương kéo Quang Hùng ngồi cạnh, ánh mắt đầy tự hào]
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương: “Đây là người mà con chọn, bác trai bác gái không được khó dễ đâu nhé.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (cười khúc khích): “Trong nhà này, hình như chỉ có các con chọn người yêu là khiến cả nhà bất ngờ thôi.”
[Lúc này, ánh mắt Đăng Dương chợt dừng lại – thấy Duy ngồi cạnh Quang Anh, tay vẫn bị nắm chặt]
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương (nhướng mày): “Ơ… còn cậu bé này là…?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (khẽ siết tay Duy, giọng bình thản nhưng đầy kiêu ngạo): “Người mà em chọn. Hoàng Đức Duy.”
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Hùng (ngạc nhiên, nhìn Duy): “Cậu… trông quen quen, hình như tôi từng thấy ở khu lao động gần chợ…”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (cúi gằm, lúng túng): “…Đúng, tôi… tôi làm việc ở đó.”
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương (ánh mắt sắc bén nhìn Quang Anh): “Anh, em định… thật sự đưa cậu bé này vào nhà?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (cười nhạt, ánh mắt chiếm hữu đặt lên Duy): “Không phải ‘định’. Là chắc chắn. Em ấy từ giờ là người của tôi.”
[Không khí trong phòng thoáng chốc căng thẳng. Quang Hùng nhẹ nhàng chen vào, mỉm cười với Duy]
Quang Hùng
Quang Hùng
• Quang Hùng: “Cậu đừng sợ. Gia đình này tuy nghiêm nhưng… nếu Quang Anh đã kiên quyết thì chắc chắn sẽ bảo vệ cậu đến cùng.
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (ngẩng lên, mắt thoáng rung động): “…Anh ấy… thật sự sẽ bảo vệ tôi sao?”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (ngắt lời ngay, siết vai Duy mạnh mẽ): “Không cần nghi ngờ. Tôi không bao giờ để em rời xa tôi, Duy.”
[Đăng Dương và Quang Hùng nhìn nhau, trong mắt vừa bất ngờ vừa lo lắng…]
Hết Chap 2
Hot

Comments

Dii

Dii

ê hay quáaaa

2025-09-05

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play