[RhyCap] Xuyên Không Thành Con Cưng Của Nhà Họ Nguyễn
Chap 3: Bữa Cơm Đầu Tiên
[Bàn ăn lớn, đầy đủ món sang trọng. Mọi người cùng ngồi vào.]
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (dịu dàng): “Mọi người ăn tự nhiên nhé. Duy này, con thích món gì cứ gắp nhiều một chút.”
Đức Duy
• Duy (rụt rè): “Dạ… cháu cảm ơn bác, cháu ăn gì cũng được ạ.”
Quang Anh
• Quang Anh (gắp thịt bỏ vào chén Duy): “Em ăn cái này đi. Ở đây chỉ có món em thích thôi.”
Đức Duy
• Duy (nhỏ giọng, hơi ngại): “…Anh đừng như vậy, nhiều người đang nhìn.”
Quang Anh
• Quang Anh (nghiêng mắt, giọng trầm ấm): “Mặc kệ họ. Em chỉ cần nhìn tôi.”
[Đăng Dương và Quang Hùng ngồi đối diện, lén nhìn nhau cười nhẹ.]
Quang Hùng
• Quang Hùng: “Anh họ cưng chiều dữ ha. Thấy mà ghen tị.”
Đăng Dương
• Đăng Dương (cười, khoác vai Hùng): “Ừ, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được. Mà đúng là lần đầu thấy thằng Anh như thế.”
[Không khí đang vui vẻ thì Ba Quang Anh đặt đũa xuống, giọng nghiêm nghị vang lên.]
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh: “Duy.”
Đức Duy
• Duy (giật mình, đặt chén xuống): “Dạ… có… có chuyện gì ạ?”
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh: “Cậu xuất thân thế nào? Gia đình làm gì?”
Đức Duy
• Duy (lúng túng, mím môi): “…Mẹ cháu bán rau ngoài chợ, ba thì… thất nghiệp.”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh (nhíu mày): “Thất nghiệp? Nghe nói còn dính đến cờ bạc, rượu chè?”
Đức Duy
Duy (sắc mặt tái đi, tay siết chặt đũa): “…Dạ… vâng, nhưng… mẹ cháu vẫn cố gắng nuôi cháu ăn học.”
Quang Anh
• Quang Anh (đập mạnh đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng): “Ba!”
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh (nhìn thẳng con trai): “Anh, ba chỉ muốn biết cậu ta có đủ tư cách bước chân vào nhà này hay không.”
Quang Anh
Quang Anh (ôm lấy vai Duy, ánh mắt kiên định): “Không cần tư cách gì hết. Chỉ cần em ấy là của con, vậy là đủ.”
[Bầu không khí nặng nề. Mẹ Quang Anh lên tiếng phá tan.]
Mẹ Quang Anh
• Mẹ Quang Anh: “Ông à, tình cảm của tụi nhỏ, cứ để chúng tự quyết định. Ông càng ép, thằng Anh càng phản ứng thôi.”
Đăng Dương
Đăng Dương (cười xòa, nâng ly rượu): “Đúng đó bác. Người trong lòng thì đâu có cân đo đong đếm được.”
Quang Hùng
Quang Hùng (nhìn Duy, khẽ gật đầu trấn an): “Cậu đừng lo, có nhiều người đứng về phía cậu mà.”
Đức Duy
Duy (ngước mắt lên, nhìn từng người rồi khẽ siết chặt tay Quang Anh): “…Cảm ơn… mọi người.”
Quang Anh
Quang Anh (áp môi sát tai Duy, thì thầm chỉ đủ cậu nghe): “Nhớ kỹ, em không cần cảm ơn ai hết. Chỉ cần biết… tôi sẽ không bao giờ buông em.”
Comments
Dii
từ tik qua đọc=))
2025-09-05
2