Nhích lại gần chút

Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
QUANG ANH! EM ĐỨNG LẠI CHO ANH!
Giọng bác sĩ trưởng khoa vang lên đầy nghiêm khắc trong hành lang dài loáng ánh đèn.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Em là thực tập sinh, không phải bác sĩ chính!
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Sao lại tự ý thay đổi liệu trình vật lý trị liệu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em thấy nếu kéo dài giai đoạn nằm giường thì bệnh nhân sẽ chậm phục hồi cơ.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Em thấy? Ai cho phép em thấy? Có bằng bác sĩ chưa? Có được phân quyền chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ chưa…
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Vậy thì đừng có làm anh điên lên vì cái sự ‘nhiệt tình quá mức’ của em nữa!
Một y tá đi ngang che miệng cười khúc khích. Quang Anh vẫn cúi đầu. Đôi tai đỏ bừng.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Còn nữa! Mỗi lần em lôi bệnh nhân đi tập là nguyên cả khoa nghe tiếng cãi nhau rần rần.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Bệnh viện là nơi chữa bệnh, không phải sân trường cấp ba!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sẽ điều chỉnh ạ.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Em mà điều chỉnh được thì trời tuyết giữa tháng tám.
Bác sĩ trưởng khoa thở dài, rời đi. Quang Anh vẫn đứng yên, mặt đỏ ửng, vành tai nóng ran, nhưng môi mím chặt đầy cố gắng.
Trong phòng bệnh, Duy tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hết mọi thứ từ đầu đến cuối.
Cậu chẳng nói gì. Nhưng khoé môi khẽ nhếch.
Lần đầu tiên sau bao ngày, gương mặt đó – gương mặt u ám như bị nhấn chìm trong tuyệt vọng – cuối cùng cũng có một nét cong nhẹ.
Chẳng hiểu sao, cái cách Quang Anh bị mắng… vừa tội vừa buồn cười. Và đáng yêu đến lạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi thấy cậu vừa đi qua bị mắng.
Quang Anh vừa bước vào phòng, tay còn cầm bảng điều trị, mặt vẫn còn hơi đỏ sau trận mắng hồi nãy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghe rõ mà. ‘Trời tuyết giữa tháng tám’ cơ đấy.
Duy khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong cong, rõ ràng đang trêu.
Quang Anh đặt mạnh bảng theo dõi xuống bàn, cái “cạch” khiến cả phòng khẽ rung.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cười cái gì? Có gì vui à?
Duy nhún vai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không, chỉ là… hiếm lắm mới thấy bác sĩ Quang Anh bị lép vế.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu rảnh thật đấy.
Quang Anh gắt khẽ, lôi cái khăn tập từ ngăn tủ ra, ném lên đùi Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tập tay. Mười phút.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không đủ thì đừng có nhìn tôi nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không có định nhìn cậu đâu.
Duy đáp, nhưng vẫn cầm lấy khăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Càng tốt.
Quang Anh quay đi, lấy ghế ngồi xuống góc phòng, mở sổ ghi chép ra, nhưng tay lật giấy mạnh đến mức suýt rách.
Không khí trong phòng căng như dây đàn.
Một lúc sau, Duy lên tiếng, giọng nhẹ hơn:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu bị mắng là vì tôi đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Là tại tôi ngu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ờ…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng dù gì cũng… cảm ơn.
Im lặng.
Quang Anh vẫn không đáp, nhưng động tác viết bớt hung hăng hơn.
Một lúc sau, cậu lẩm bẩm mà không nhìn lên:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau cười thì cười nhỏ thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khó chịu.
Duy nghiêng đầu, ánh mắt long lanh như cười, nhưng không nói gì thêm.
Chiếc khăn vẫn đang xoay đều đều trong tay.
Và không khí… không còn quá lạnh như lúc nãy nữa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play