Caprhy | Cậu Bác Sĩ Và Chàng Trai Bướng Bỉnh

Caprhy | Cậu Bác Sĩ Và Chàng Trai Bướng Bỉnh

Vòng sinh tử

Trên bàn mổ cấp cứu, ánh đèn phẫu thuật trắng lạnh phản chiếu lên gương mặt thanh tú của bác sĩ Quang Anh — cậu bé 17 tuổi, tóc tím khói, gương mặt đẹp như thiên thần nhưng ánh mắt lúc này sắc lạnh và tập trung đến tàn nhẫn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chuyển mạch!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Điện tim không ổn định!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cần gây mê sâu hơn. Giữ cố định phần đùi!
Y tá
Y tá
Bệnh nhân… mất máu nhiều quá…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cậu ấy vẫn còn mạch.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn mạch là còn cứu.
Hai ngày sau, phòng hồi sức đặc biệt. Duy tỉnh lại. Cậu chớp mắt. Rồi cứng người.
Cậu không thể nhúc nhích. Từ eo trở xuống hoàn toàn tê liệt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao, tại sao lại-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tỉnh rồi à.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu sống sót.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng… không thể đi lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi không tin… tôi là đội trưởng đội bóng rổ… tôi sắp đi thi học sinh giỏi quốc gia… tôi không…
Mắt cậu đỏ hoe. Gương mặt đẹp trai giờ nhợt nhạt, hoảng loạn.
Nhưng đáp lại cậu là một câu nói lạnh lùng đến đáng sợ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cứu cậu, không phải để nghe than vãn.
Duy trừng mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu… cậu là đồ không có trái tim!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có trái tim thì tôi đã không cứu cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi cũng không rảnh để dỗ dành.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đủ tỉnh táo để khóc tức là còn đủ sức để hồi phục.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi vật lý trị liệu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không ăn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần trị liệu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu đi đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là người theo ca cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi sẽ theo đến khi cậu tự đi được.
Duy quay mặt đi. Quang Anh bước ra cửa, tay còn cầm khay cháo nguội.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không phải người dịu dàng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi là bác sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi không bỏ bệnh nhân của mình.
Tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng.
Duy nằm đó, nước mắt rơi lặng lẽ.
Cậu đã mất tất cả.
Và người duy nhất ở lại… lại lạnh lùng đến thế.
Nhưng chính điều đó khiến cậu không thể ngừng nghĩ về Quang Anh. Một thiên thần sắc lạnh. Không thương hại. Không mềm lòng.
Nhưng luôn đứng ở đó. Dù cậu có xua đuổi đến mức nào.
Phòng bệnh số 305, tầng ba, buổi chiều im ắng.
Duy ngồi co lại trong góc giường, chăn trùm kín tới cằm. Ánh nắng lọt qua khe rèm làm mờ đi nét u ám trên gương mặt cậu. Từ sau buổi sáng tỉnh dậy, Duy không nói một lời. Không khóc. Không nhìn ai, chỉ im lặng.
Bác sĩ Quang Anh đẩy cửa bước vào, tay cầm khay thức ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dậy. Ăn trưa.
Duy quay mặt vào tường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn ấm. Nếu không ăn thì lát nữa nguội, đừng đòi hâm lại.
Cậu vẫn im.
Quang Anh đặt khay xuống bàn, rút gối kê lưng cho Duy rồi hạ thấp thành giường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi dậy.
Không phản ứng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hỏi. Tôi yêu cầu.
Duy siết chăn chặt hơn.
Quang Anh thở dài, không nói thêm, nhưng tay đã kéo ghế lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt thôi. Tôi đút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không đói
Lần đầu tiên Duy cất tiếng, nhỏ và cộc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần đói. Cơ thể cậu vừa trải qua phẫu thuật lớn, không ăn là tụt đường huyết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi nói là tôi không ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghe rõ. Nhưng tôi không phải mẹ cậu để chiều. Tôi là bác sĩ.
Duy mím môi, ánh mắt lóe lên sự giận dữ. Nhưng cậu yếu. Và Quang Anh thì không bỏ cuộc.
Cuối cùng, cậu chịu hé miệng, từng muỗng nhỏ, chậm và nặng nề như nuốt cả đống tủi hờn.
Buổi chiều, y tá đưa vào chiếc xe lăn mới tinh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không ra khỏi giường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu càng nằm lâu càng teo cơ. Mai mốt muốn cử động tay cũng khó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kệ tôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không kệ. Tôi là người theo ca. Cậu không trị liệu, tôi bị trừ điểm thực tập.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì kệ cậu.
Quang Anh không đáp. Cậu nhấc tấm chăn, kéo tay Duy ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tự lên xe, hoặc tôi bế
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu dám?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu thử xem.
Một giây im lặng. Duy nghiến răng, rồi gắng tự đỡ mình dậy, run rẩy. Quang Anh đứng bên cạnh, không giúp, nhưng ánh mắt luôn theo sát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Lên rồi. Giờ đi vòng hành lang. Ba vòng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ tôi là robot à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Cậu là người. Và người thì phải tự vực mình dậy.
Duy không đáp. Cậu quay mặt đi. Nhưng lần này, cậu đẩy xe lăn, chậm chạp… từng chút một.
Sau lưng, Quang Anh vẫn bước theo, tay cầm sổ ghi chép, mặt không cảm xúc. Nhưng đôi mắt hơi dịu lại.
Không phải ai cũng hiểu. Đôi khi thương một người, không phải dỗ dành. Mà là bắt họ đứng lên. Ngay cả khi họ ghét cậu đến mức nào.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play