Vỡ vụn và chữa lành

Buổi sáng trời mưa lất phất, mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh phảng phất nhẹ.
Duy ngồi im bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quang Anh bước vào, tay cầm một tờ giấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay có hẹn với chuyên viên tâm lý. 9h.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu phải đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không bị điên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai nói cậu điên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cậu vừa mất tất cả.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu cần người giúp xử lý cảm xúc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đủ chuyên môn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì đừng ép. Cậu lo phần cơ thể thôi. Còn đầu óc tôi, mặc kệ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không thể mặc kệ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi theo ca cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu trầm cảm đến mức không muốn sống thì tôi là người chịu trách nhiệm đầu tiên!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đã nói là KHÔNG!
Duy quát lớn, rồi vung tay. Cái khay nhựa trên bàn bay xuống đất, vỡ toang. Cốc nước vỡ tung tóe, mảnh thủy tinh văng ra khắp sàn.
Im lặng.
Quang Anh giật mình đứng lặng vài giây, rồi cúi xuống nhặt từng mảnh vụn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã cố mềm mỏng…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu lúc nào cũng đẩy tôi ra. Tôi làm gì sai? Tôi chỉ muốn cậu đừng chết trong đầu trước khi chết thật thôi…
Duy nhìn cậu.
Quang Anh cúi đầu thật thấp. Cậu không khóc, nhưng khoé mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là bác sĩ, không phải người nhà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai trả lương để tôi quan tâm cậu đến mức này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi vẫn ở lại. Mỗi ngày. Bị mắng cũng không bỏ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy mà cậu… cậu vẫn chỉ muốn phá, muốn trốn…
Cậu mếu máo, không thành tiếng, rồi đứng dậy bước vội ra ngoài, gạt nước mắt bằng mu bàn tay.
Duy lặng thinh, nhìn theo. Lần đầu tiên, cậu thấy Quang Anh… không mạnh mẽ nữa. Không cứng đầu. Mà chỉ là một cậu bé cũng đang cố gắng từng chút một — cho một người đang gạt hết mọi thứ ra xa như cậu.
Phòng bệnh trở lại yên tĩnh sau cơn bùng nổ. Chỉ còn lại vài mảnh thuỷ tinh vỡ sót dưới chân giường, ánh sáng mờ nhòe phản chiếu lên nền gạch lạnh.
Duy vẫn ngồi đó. Cậu không còn tức giận. Chỉ còn lại sự trống rỗng và… nặng nề.
Tiếng chân vội vã của y tá đi ngang, rồi dừng lại.
Y tá
Y tá
Ủa? Sao mặt bác sĩ Quang Anh đỏ vậy? Vừa khóc hả?
Y tá 2
Y tá 2
Nó bị gì với bệnh nhân phòng 305 á. Vừa bước ra là lau mắt lia lịa luôn.
Duy nghe được, khẽ cúi đầu.
Một giờ sau. Cậu tự lết ra mép giường, lấy tay gom những mảnh vụn thủy tinh còn sót lại. Ngón tay sượt trúng một mảnh, rách da, rớm máu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A-
Cậu cũng không rút tay lại.
Duy chưa từng thấy Quang Anh khóc.
Cái người luôn lạnh lùng, mặt cau có, ra lệnh như sĩ quan ấy… lại mếu như đứa trẻ chỉ vì cậu.
Duy cúi đầu thấp hơn, giọng khẽ như thì thầm với chính mình:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xin lỗi…
Cậu ngồi đó, một tay cầm khăn băng vết cắt, tay kia nắm chặt một mảnh cốc vỡ đã cùn.
Ánh mắt nhìn về phía cửa — nơi Quang Anh đã bước ra.
Lần đầu tiên, Duy không thấy cậu ta đáng ghét.
Mà thấy bản thân mình… quá tệ.
Chiều muộn. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe rèm. Phòng bệnh vẫn yên ắng như mọi ngày.
Cánh cửa bật mở.
Quang Anh bước vào, khẩu trang kéo cao, tay ôm một tập tài liệu. Không nhìn Duy, cậu bước tới bàn, đặt đồ xuống rồi thẳng tiến đến giường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghe nói ai đó tự tay nhặt mảnh vỡ, rách tay mà không chịu gọi y tá.
Giọng đều đều nhưng rõ ràng… đang bực.
Duy vẫn ngồi trên giường, chống cằm nhìn ra cửa sổ, lơ đãng đáp:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai bảo bác sĩ họ Quang khóc lóc bỏ chạy, không ở lại?
Bịch!
Một cái gối bay thẳng vào mặt cậu.
Duy ngớ ra.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu ném tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Gối bệnh viện mềm, không chết được. Coi như thay cho mắng.
Duy chậm rãi nhặt gối lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi cảnh báo rồi đó.
Phịch!
Gối bay ngược về phía Quang Anh, trúng vai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đồ trẻ con.
Quang Anh lẩm bẩm, nhưng khoé miệng khẽ cong lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu mới là người mở màn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì ai khiến tôi tức muốn khóc hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi xin lỗi rồi mà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, tôi nghe rồi. Nhưng lần sau đừng có phá đồ nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy lần sau đừng mếu nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi mà mếu nữa là ném luôn cái bình truyền vào mặt cậu đấy.
Duy cười. Lần này là thật sự. Tiếng cười khàn nhẹ, không gượng ép.
Quang Anh khựng lại
Lần đầu tiên Duy cười sau tất cả. Nụ cười của Duy thật sự rất đẹp, khác hoàn toàn với hình ảnh gắt gỏng thường ngày.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có biết cậu cười đẹp lắm không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu vừa cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có!
Quang Anh phì cười.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi được rồi, chịu cậu đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà này…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cười nhiều lên
Duy khựng lại, tim khẽ rung. Nhưng ngay lập tức quay đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mai cậu vẫn phải gặp chuyên viên tâm lý. Không thương lượng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu cũng ngang thật đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Học từ cậu cả thôi.
Hai đứa nhìn nhau. Một ánh mắt vẫn kiêu ngạo, một ánh nhìn đã mềm đi. Không khí không còn nặng nề. Chỉ còn hai cái gối nằm chỏng chơ dưới sàn — bằng chứng cho một trận chiến nhỏ… nhưng có lẽ là sự hòa giải lớn.
❤️‍🩹

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play