Trống vắng

Sáng nay, phòng bệnh 305 trống vắng lạ thường. Không có tiếng cửa mở đúng giờ, không có tiếng cốc khẽ va vào khay, cũng không có giọng cộc lốc quen thuộc vang lên “Dậy. Tập.”
Duy tỉnh giấc từ sớm. Cậu ngồi tựa lưng vào giường, mắt nhìn ra cửa như thể đang chờ ai đó bước vào. Nhưng hết năm phút… mười phút… rồi nửa tiếng, không ai xuất hiện.
Y tá đi ngang qua.
Y tá
Y tá
Hôm nay bác sĩ Quang Anh không trực đâu em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao lại không?
Y tá
Y tá
Bị thương nhẹ thôi. Nghe nói sáng sớm trượt cầu thang ở ký túc xá. Té bầm tay. Khoa cho nghỉ một hôm.
Duy sững lại vài giây. Té cầu thang? Tay bị thương?
Dù không đáp lại, trong lòng cậu không khỏi lo lắng thấp thỏm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi đứng kiểu gì mà té thế hả…
Cậu ngồi thẳng lên, khoé môi hơi mím lại. Ánh mắt nhìn xuống ngón tay mình — từng ngón đã không còn linh hoạt như xưa — chợt thấy lòng nhoi nhói.
Buổi trưa, bữa ăn được y tá mang đến. Không có người lườm lườm ép ăn. Không có ai ngồi ghi chép, không ai nhắc uống nước hay dọa nếu không trị liệu sẽ bị teo cơ.
Duy ăn được một nửa thì dừng lại.
Đến chiều, cậu tự chống tay lết xuống xe lăn, tự mình đẩy ra hành lang — dù mỗi vòng bánh xoay vẫn còn run rẩy.
Người đi qua nhìn cậu, bất ngờ. Chưa ai thấy Duy tự ra ngoài mà không bị ép.
Cậu dừng lại ở góc hành lang, nhìn ra sân bệnh viện. Trời hanh nắng nhẹ. Cậu lôi điện thoại ra, ngón tay gõ một tin nhắn:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬Nghe nói cậu té cầu thang
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬Có đau không?
*seen*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬Không chết được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 Nhưng không viết được báo cáo nên bị mắng.
Duy bật cười. Chỉ một tiếng. Nhưng thật sự là cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Mai lên tôi ném gối bù cho.
*seen*
Quang Anh “seen” mà không trả lời nữa.
Nhưng Duy vẫn cầm điện thoại, ngón tay gõ nhẹ lên viền màn hình.
Thiếu Quang Anh, cả bệnh viện tự nhiên… im ắng quá.
Hôm sau, mới hơn bảy giờ sáng, cánh cửa phòng bệnh đã khẽ mở ra.
Duy ngẩng lên, ngỡ là y tá đến sớm. Nhưng không — vẫn là dáng người quen thuộc ấy, tóc tím khói lòa xòa trước trán, khẩu trang kéo hờ hững, tay ôm cặp tài liệu… còn tay kia thì đang băng trắng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu điên à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tay như vậy mà vẫn lên đây?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi dậy. Hôm nay tập trị liệu phần vai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi hỏi thật. Cậu muốn làm siêu nhân hay muốn nhập viện chung với tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn làm người có trách nhiệm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lẽ ra cậu nên nghỉ. Người ta té cầu thang thì nghỉ, chứ ai mà còn chạy lên bệnh viện làm gì…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bỏ cậu một hôm là cậu không chịu trị liệu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tin nhắn tối qua cậu gửi, tôi đọc rồi.
Duy đỏ mặt. Quay mặt đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì… tôi hỏi cho lịch sự thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh tiến tới gần, đặt nhẹ dây kéo giãn lực lên giường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy giờ lịch sự đeo cái này vào, giãn vai 15 phút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu dùng được một tay mà còn đòi tôi vận động đủ hai vai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một tay của tôi còn đỡ hơn hai vai không tập của cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Với lại… tôi không lên thì ai ném gối với cậu?
Duy nhìn cậu thật lâu, rồi bĩu môi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu mà té thêm lần nữa, tôi không thăm đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần. Chỉ cần cậu không phá đồ là tôi cảm ơn rồi.
Duy cười khẽ.
Cậu đeo dây vào, bắt đầu kéo nhẹ. Không khí trong phòng vẫn như thường lệ: cộc lốc, trêu chọc, và ngang bướng, nhưng lại có chút ấm áp

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play