#3

đã viết lại toàn bộ chapter 1 và 2😞 có gì thì vuốt lại đọc để có thể hiểu chapter 3 và các chapter khác❗
...
Có những ngày, quán không mở cửa vì trời mưa quá lớn. Có những ngày không khách vì lòng người còn đang vướng bận.
Nhưng hôm đó không mưa. Trời đẹp. Gió vừa phải, nắng nhẹ như một dải lụa rơi ngang khung cửa gỗ sẫm màu.
Quang Anh mở cửa tiệm như thường lệ, lau mặt quầy, nhóm bếp đun nước, xếp lại lọ trà và vài chiếc ly trắng sứ trên kệ.
Vẫn là những thao tác quen thuộc, đều đặn, không sai nhịp.
chỉ là sáng nay, hắn có cảm giác lành lạnh nơi cổ tay - không phải vì gió.
Mà vì...có một chỗ vẫn chưa được lấp đầy [cái ghế cái bàn ở chỗ cậu hay ngồi, no cái kia❗ snghi bậy bạ đi😞]
Tự nhiên tuần nay, cứ cuối tuần là Đức Duy sẽ đến. Không sớm quá, cũng chẳng muộn.
Cậu luôn bước vào đúng thời điểm khi ấm trà thứ hai được đun sôi, khi Quang Anh vừa lau xong mặt bàn gỗ cạnh cửa sổ, khi ánh nắng vừa đủ để lọt vào, chiếu nhẹ lên mép ly.
Nhưng hôm nay, cậu không đến.
Buổi sáng trôi qua với tiếng gió nhẹ lay rèm, tiếng thìa khuấy trong ly của vài người khách vãng lai.
Hắn không đợi - nhưng vẫn liếc nhìn về phía cửa mỗi khi gió khẽ đẩy rung chuông gió trên cao.
Đến giữa trưa, Quang Anh vẫn không thay đổi thói quen.
Hắn chuẩn bị một tách trà riêng, loại trà cậu hay uống, có một lát vỏ cam khô thả nghiêng trong nước ấm. Mùi cam dịu hoà vào hơi nóng lan trong không gian yên ắng.
Ly trà được đặt xuống bàn quen - cạnh khung cửa kính có tấm rèm lửng màu xám tro.
Không ai ngồi.
Ly trà vẫn vẹn nguyên.
Hắn vẫn rót như mọi lần, không vội vàng, không khác đi chút nào. Tay hắn vững vàng, mắt vẫn lặng. Nhưng trong đáy ly hôm đó, là một khoảng lặng không tên.
Thời gian chảy chậm. Những phút giây co lại, dài hơn khi không có người cùng lắng nghe.
Buổi chiều trôi qua. Trà nguội. Ly vẫn còn nguyên.
Quang Anh không đụng vào. Cũng không thay ly mới.
Hắn để nguyên tách trà ấy đến tận khi đóng cửa - như một lời nhắn không cần nói, một chờ đợi không ồn ào.
Khi kéo rèm xuống, ánh nhìn của hắn lướt ngang chiếc ghế trống cạnh bàn. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng sâu trong đó là thứ gì đó rất khẽ. Rất mềm. Rất người.
...
Sáng hôm sau, mây mỏng kéo qua như lụa. trời vẫn lạnh nhẹ. Không gắt gao như những cơn gió đầu mùa, mà dịu như hơi thở của một điều chưa tan biến.
Tiệm vẫn mở cửa đúng giờ.
Quang Anh đứng quầy như mọi ngày, lau ly, nhóm lửa, đun nước.
Khi ấm nước bắt đầu sôi lần thứ hai, chuông cửa vang lên.
Đức Duy bước vào.
Cậu không nói gì, cũng không nhìn quanh, như thể ngày hôm qua chưa từng hiện diện.
Vẫn là chiếc khăn quàng mỏng màu ghi, vẫn là ánh nhìn lơ đãng như người chẳng bận tâm đến việc cậu có từng khiến ai đó chờ.
Cậu bước tới bàn quen, ngồi xuống, đặt cuốn sách cũ xuống bàn - rồi không mở ra
Quang Anh không hỏi.
Cũng không cười.
Chỉ là tay hắn lần lượt lấy ly, lấy trà, và bắt đầu rót nước như thể đó là một phần của hơi thở hắn.
Nhưng không phải ly mới.
Hắn lấy lại ly hôm qua.
Trà cũ đã được rửa, nhưng cái chỗ cũ vẫn còn đó. Hắn không đổi ly. Chỉ rót đầy lại.
Khi đặt ly xuống trước mặt cậu, Quang Anh khẽ nói - giọng không lớn, nhưng cũng không mờ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trà hôm qua pha chưa xong. Em đến thì hôm nay mới coi như đủ.
Đức Duy ngước lên.
Trong một khoảng khắc nhỏ, như thể mọi âm thanh xung quanh đều được giữ lại phía sau. Ánh sáng rơi vào khuôn mặt cậu nghiêng nghiêng, để lộ đôi mắt có ánh gì đó như gió đầu đông lướt qua mặt hồ.
Không có câu trả lời. Cậu cũng không cần trả lời.
Cậu cúi xuống, đưa tay cầm ly trà, khẽ hít mùi vỏ cam ấm.
Một nụ cười nhẹ thoáng nơi khoé môi. Không rõ là cười cho câu nói của hắn, hay cho bản thân mình - vì đã quay lại.
Ngày đó, họ không nói gì thêm.
Nhưng không cần phải nói.
Sự có mặt của cậu - đã là lời giải thích nhẹ nhất. Và cái cách Quang Anh không hỏi - đã là sự tha thứ dịu dàng nhất.
Từ hôm ấy, cứ mỗi lần cậu bước vào, hắn sẽ rót trà trước. Không hỏi, không cần đợi. Như thể, từ hôm qua đã biết hôm nay cậu sẽ quay lại.
Có lần, cậu hỏi bâng quơ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu em không quay lại thì sao?
Quang Anh đang lau ly. Hắn dừng lại, ngẩng lên nhìn cậu - đôi mắt đen, sáng lên một thoáng buồn dịu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì trà cứ để nguội thôi.
Câu nói không quá buồn. Nhưng đủ để tim cậu khẽ thắt một nhịp.
Sau hôm đó, Đức Duy ngồi lại lâu hơn.
Cậu mang theo chiếc máy ghi âm nhỏ, đặt lên bàn, đôi lúc mở để thu lại tiếng nước sôi sủi nhẹ trong ấm, hoặc tiếng lách cách chạm ly mỗi khi hắn đặt trà xuống.
Không phải để giữ lại. Mà là để nhớ.
Dù những âm thanh ấy, nếu nhắm mắt lại, cậu có thể nhớ rất rõ - không cần ghi.
Vào một chiều không mưa, cậu bất chợt nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có từng bỏ dở ly trà nào không?
Quang Anh nhìn cậu, như thể nghe câu hỏi không chỉ bằng tai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi.
Hắn đáp, đơn giản.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì người uống không quay lại.
Cậu im.
Hắn không hỏi thêm. Chỉ rót trà lần nữa.
Lần này, thêm một miếng gừng lát nhỏ bên dưới lớp cam.
Đức Duy cầm ly lên, nhấp một ngụm. Vị cay nhè nhẹ tan vào đầu lưỡi, nhưng ấm dần nơi cổ họng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em vẫn ở đây.
Cậu nói, giọng rất nhỏ.
Quang Anh không đáp.
Chỉ mỉm cười - một nụ cười dịu như trà khi nguội đi một chút, vừa đủ để uống, để hiểu, để cảm.
Và từ đó, chẳng ai còn nói gì về hôm cậu không đến nữa.
Như một hôm ấy...là một phần của một tách trà chưa đủ.
...
End Chapter 3
Hot

Comments

•★ Vợ Yêu ྀིྀི★•

•★ Vợ Yêu ྀིྀི★•

nếu không có dòng này, em đã nghĩ đây là tiểu thuyết

2025-09-08

2

#.ngan-🐍.

#.ngan-🐍.

Cậu à ...đang cảm xúc thì đừng có cho cái icon vô 😞😞⚡️✨🔞😡

2025-09-08

2

Won ⚡️🐑

Won ⚡️🐑

Mình có một thắc mắc

2025-09-10

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play