Chương2

---
Không khí trong phòng hiệu trưởng lặng đi vài giây. Trình Hâm đứng ngây ra, không hiểu vì sao bao ánh mắt lại đổ dồn vào mình.
Đúng lúc ấy, Mã Gia Kỳ đặt chén trà xuống bàn, động tác chậm rãi nhưng toát ra vẻ kiêu ngạo trời sinh.
Cậu đứng dậy, chỉnh lại vạt áo đồng phục, khóe môi nhếch cao đầy bất cần.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Thầy ạ, nếu thầy thật sự coi tôi là thủ phạm… thì cũng chẳng sao.
Giọng Gia Kỳ trầm thấp, dứt khoát.
Rồi cậu xoay người, không đợi hiệu trưởng đáp, phất tay ra hiệu cho đám đàn em
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Đi thôi.
Cả bọn nhất tề cúi đầu với thầy hiệu trưởng, rồi nhanh chóng lũ lượt đi theo sau lưng Gia Kỳ.
Khi sắp bước qua cửa, Gia Kỳ bỗng khựng lại, ánh mắt sắc bén quét qua Trình Hâm.
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua, rồi thay bằng nụ cười nửa miệng đầy thách thức.
Liếc.
Chỉ một cái nhìn thôi, mà khiến Trình Hâm bất giác lạnh sống lưng. Cậu chưa kịp phản ứng, thì Gia Kỳ đã cố tình lướt sát qua, vai đụng mạnh vào vai cậu.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Cẩn thận kẻo ngã.
Giọng điệu cậu đầy mỉa mai, thấp đủ để chỉ hai người nghe thấy.
Trình Hâm đứng chết lặng tại chỗ, bàn tay siết chặt quai ba lô
Còn phía ngoài, tiếng bước chân rầm rập vang lên khi đám đàn em nối đuôi Đại ca rời đi, để lại căn phòng chỉ còn lại sự im lặng căng thẳng.
---
Cánh cửa phòng hiệu trưởng vừa khép lại, hành lang liền rộ lên tiếng bàn tán. Tin tức về “một học sinh mới” lan nhanh khắp trường.
Đinh Trình Hâm vừa bước ra thì hàng chục ánh mắt đã dồn vào cậu.
Đám học sinh nơi đây chỉnh tề, sang trọng, trên người toàn hàng hiệu đắt đỏ. Chỉ cần liếc qua là đủ để nhận ra — bọn họ đến từ những gia tộc quyền thế bậc nhất.
...
...
Nhìn nó kìa, đồng phục chẳng đúng quy chuẩn gì cả.
...
...
Chắc kiểu ăn nhờ học bổng? Trường này mà cũng dám mơ vào à.
...
...
Haha, coi bộ có trò vui rồi.
Mấy tiếng cười khúc khích vang lên, khiến Trình Hâm mặt nóng bừng. Cậu cúi đầu, siết chặt quai ba lô, cố bước nhanh để tránh.
Thế nhưng, một nam sinh cao lớn bất ngờ duỗi chân ra chắn ngang lối.
...
...
Ê, mới đến hả? Ở Thịnh Hoa này, muốn đi qua… thì phải có phép.
Trình Hâm khựng lại, ngẩng lên thì thấy thêm hai ba đứa khác đứng khoanh tay sau lưng hắn, ánh mắt đầy chế nhạo.
Một tên khác búng ngón tay, hất cằm
...
...
Nghe nói mày không phải quý tộc? Vậy làm sao được vào đây? Trường này không dành cho hạng thường dân đâu.
Cả hành lang bật cười, âm thanh vừa chói tai vừa nhục nhã
Trình Hâm cắn môi, trong lòng vừa bối rối vừa tức giận, nhưng lại chẳng biết nên phản ứng thế nào.
---
Giữa lúc đám nam sinh quý tộc cười hô hố, ép Trình Hâm lùi từng bước, bầu không khí bất ngờ lặng đi
Tiếng giày cộp… cộp… vang vọng từ trên cầu thang.
Mã Gia Kỳ xuất hiện.
Không có đàn em vây quanh, cậu đi một mình, tay đút túi quần, dáng vẻ hờ hững nhưng từng bước lại toát ra khí thế khiến hành lang lập tức im bặt.
Ánh sáng từ ô cửa sổ hắt xuống, in bóng cậu dài trên nền gạch
Đôi mắt đen lạnh lùng đảo qua, nhìn thẳng xuống cái cảnh hỗn độn ngay dưới tầng.
Đám học sinh vừa còn ồn ào lập tức cúi đầu, không dám ho he thêm lời nào. Bầu không khí căng đến mức chỉ còn tiếng tim Trình Hâm đập loạn.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Gia Kỳ dừng lại trên người cậu — thản nhiên, nhưng đủ để Trình Hâm thấy lạnh sống lưng
Ánh mắt cậu lại lướt xuống dưới, dừng lại đúng chỗ đám nam sinh đang vây quanh Trình Hâm.
Không cần nói to, giọng Gia Kỳ vang lên, lạnh lùng mà đủ sức đè bẹp cả không khí náo loạn
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Ở Thịnh Hoa này… ồn ào quá cũng chẳng hay.
Chỉ một câu, mà khiến bọn học sinh mặt tái mét, vội vã buông tay, đứng lùi sang một bên.
Ánh mắt Gia Kỳ lướt qua Trình Hâm thêm một giây ngắn ngủi — khóe môi khẽ cong, nửa như chế giễu, nửa như hứng thú.
Rồi chẳng nói thêm lời nào, cậu xoay người, chậm rãi quay lưng bỏ đi.
Bóng dáng thẳng tắp khuất dần sau khúc cua hành lang, để lại phía dưới một khoảng lặng đến nghẹt thở.
Trình Hâm đứng đó, trong lòng hỗn loạn: không biết rốt cuộc mình vừa được cứu… hay đã vô tình lọt vào tầm mắt một kẻ mà tốt nhất chẳng nên dây vào.
---
Đám nam sinh bị một câu của Mã Gia Kỳ làm cho cứng họng, đành tản ra, ai nấy mặt mày căng thẳng.
Không khí vừa nhẹ nhõm thì một tên thấp giọng khịt mũi, ghé sát tai bạn mình, nhưng âm đủ để Trình Hâm nghe thấy
...
...
Coi chừng… Đại ca vừa nhìn nó lâu hơn một chút đấy.
Một tên khác bật cười mỉa mai, đáp nhỏ
...
...
Ừ… mà ánh mắt đó, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Bọn chúng liếc qua Trình Hâm, rồi bỏ đi, để lại cậu đứng chết lặng giữa hành lang.
Trong lòng Trình Hâm, một nỗi bất an mơ hồ dâng lên — như thể vừa vô tình bước vào một ván cờ mà mình chẳng hề biết luật.
HẾT

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play