Chương3

---
Sau khi nghe mấy lời xì xào mờ ám, Trình Hâm tự nhủ thầm
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
“Chỉ cần mình không động chạm đến ai… chắc sẽ ổn thôi.”
Cậu bước về phía dãy tủ chứa đồ, nhưng khung cảnh trước mắt khiến tim khựng lại.
Hồi nãy, chính những người vừa vây quanh cậu giờ đây lại chủ động tách sang hai bên, nhường lối đi một cách kỳ lạ.
Không còn tiếng trêu chọc ồn ào, thay vào đó là những ánh mắt khó hiểu — pha lẫn khinh miệt, chế giễu, xen chút hiếu kỳ.
Trình Hâm cố gắng bình tĩnh, nhanh chân đến tủ của mình. Nhưng khi mở ra, một mảnh giấy gấp gọn gàng rơi xuống.
Tờ giấy được trang trí cẩn thận, chữ viết sắc nét, từng đường bút như cố tình khắc sâu vào tâm trí người đọc
“CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI ĐỊA NGỤC.”
Khoảnh khắc ấy, hành lang vang lên tràng cười khinh miệt. Một nam sinh ghé tai bạn, giọng mỉa mai đủ lớn để lọt vào tai Trình Hâm
...
...
Chuẩn rồi… Nó bị lọt vào mặt xanh của Đại ca thật.
Một kẻ khác nhếch môi, hạ giọng đầy ẩn ý
...
...
Mà mày biết rồi đấy… mặt xanh của Đại ca, chưa bao giờ là chuyện tốt đẹp cả. Thứ mà cậu ấy để mắt đến… thì chỉ có hai kết cục: hoặc nát tan, hoặc biến thành trò tiêu khiển.
Tiếng cười rộ lên lần nữa, lan dọc hành lang như một điềm báo xấu.
Trình Hâm đứng chết lặng, mảnh giấy trong tay run lên, tim như bị bóp nghẹt.
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
“Mặt xanh?… Vậy ra… mình đã bị nhắm trúng?”
---
10 giờ đêm.
Khuôn viên Thịnh Hoa im ắng, mọi học sinh đã trở về ký túc. Nhưng ở bể bơi trong khu giải trí, ánh đèn xanh lam vẫn hắt xuống mặt nước gợn sóng.
Hơn chục nam sinh tụ tập thành vòng tròn. Tiếng cười khẩy, tiếng nước khua rì rào, tất cả tạo nên một bầu không khí căng như dây đàn.
Ở vị trí trung tâm, Mã Gia Kỳ khoan thai ngồi trên ghế dài cạnh thành bể, chân vắt chéo, ly nước vẫn thong thả trong tay
Ánh mắt cậu liếc qua từng gương mặt, vừa hờ hững, vừa lạnh lẽo.
Một thằng đàn em gằn giọng
...
...
Cậu chủ hỏi ai mà vẫn im lặng? Để coi… tụi mày chịu được đến khi nào.
Nói rồi, hai tên kéo một đứa học sinh dáng vẻ thấp bé, dí sát đầu xuống mặt nước. Tiếng vùng vẫy, tiếng ho sặc sụa vang vọng trong bể.
Gia Kỳ nhấp một ngụm nước, rồi chậm rãi mở miệng
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Buổi sáng hôm nay… rõ ràng có kẻ lén báo cho thầy hiệu trưởng chuyện hệ thống máy tính của trường bị tấn công.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Tao hỏi lại lần cuối — ai làm?
Không gian nghẹt thở. Ánh mắt từng người né tránh, chẳng ai dám lên tiếng.
Gia Kỳ đặt ly nước xuống, nụ cười nhếch mép như dao sắc
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Không ai nói? Được thôi.
Cậu nghiêng đầu, ra hiệu.
Đám đàn em lập tức đè thêm hai thằng khác xuống nước. Tiếng vùng vẫy, tiếng hét tắt nghẹn. Không khí càng lúc càng nặng nề, như sắp biến thành một buổi thẩm vấn địa ngục.
Gia Kỳ chậm rãi đứng dậy, bóng cậu in dài trên mặt nước, giọng lạnh tanh vang lên
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Ở Thịnh Hoa này… im lặng cũng là một tội. Và cái giá… chính là uống cả hồ bơi này cho tao.
---
Một thằng học sinh trong vòng tròn, mặt mày tím tái vì sợ hãi, bỗng bật dậy, cắn răng hét lớn
...
...
Vì sao? Rốt cuộc tụi tôi phải chịu tra hỏi cái chuyện không liên quan gì hết? Cậu dựa vào cái gì mà bắt ép bọn tôi?
Cả bể bơi im phăng phắc. Chỉ còn tiếng nước lách tách rơi từ những mái tóc ướt sũng.
Mã Gia Kỳ hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên khinh miệt.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Dựa vào cái gì à?
Cậu thong thả bước lại gần, mỗi bước giẫm lên mặt gạch lạnh lẽo như vang vọng cả bể.
Ánh mắt cậu đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên gã học sinh vừa dám cãi lời. Cậu cúi xuống, giọng nhàn nhạt nhưng khiến lưng người khác lạnh toát
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Dựa vào việc… tao chính là Mã Gia Kỳ.
Chưa kịp ai phản ứng, cậu nhấc chân, một cú đá gọn gàng ngay ngực thằng đó
“BÙM!” —
Cả thân hình nó bay ngược ra sau, rơi xuống nước, tạo thành cột sóng trắng xóa.
Trong khoảnh khắc ấy, đám học sinh còn lại đều chết lặng, mắt không dám chạm vào cậu nữa. Một sự thật khắc sâu trong đầu tất cả: Ở Thịnh Hoa này, lời của Gia Kỳ chính là luật.
---
Thằng học sinh bị đá xuống hồ, chật vật ngoi lên mép bờ, tay run rẩy bám vào thành, vẫn cố gắng gào lên, giọng khản đặc
...
...
Dù… dù cậu có là Mã Gia Kỳ thì cũng không có quyền… coi thường người khác như thế!
Không khí lặng ngắt. Chỉ có tiếng nước từ mái tóc nhỏ xuống sàn gạch.
Mã Gia Kỳ bật cười khẽ, rồi thong thả cầm ly nước còn dang dở trên tay. Ánh đèn hắt qua ly thủy tinh trong suốt, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trên gương mặt cậu.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Không quyền?
Cậu nghiêng ly, để dòng nước mát rơi từng giọt xuống nền gạch, tạo thành một vệt dài như vạch chia ranh giới. Giọng nói trầm thấp, khinh miệt mà sắc lạnh:
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Đây là ranh giới. Ở bên này… là luật của tao. Ở bên kia… là địa ngục dành cho kẻ không biết vị trí của mình.
“Xoảng.”
Giọt nước cuối cùng rơi xuống, ly cạn sạch.
Cậu thả ly xuống bàn, đứng thẳng dậy, ánh mắt quét qua đám học sinh đang nín thở
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Và nhớ cho kỹ… ở Thịnh Hoa, không ai có quyền lớn hơn tao.
HẾT

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play