Vết Nứt

Sau đêm tiệc, bầu không khí giữa hai người trở nên nặng nề.
Trong biệt thự, buổi sáng yên tĩnh. Bác Văn ngồi trên sofa, ôm gối, mắt thâm quầng vì mất ngủ. Cậu vẫn cố giữ vẻ kiêu ngạo, nhưng giọng nói đã lạc đi:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm, hôm qua anh nói thẳng trước mặt mọi người như thế… anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Kỳ Hàm đứng gần cửa sổ, ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn lạnh lùng:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi chỉ nói sự thật.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Sự thật?
Cậu bật cười chua chát.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Sự thật là anh từng yêu cô ta, giờ vẫn còn yêu đúng không?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
…Không liên quan đến cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi là vợ anh, sao lại không liên quan?!
Cậu hét lên, giọng run rẩy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hay trong mắt anh, tôi chẳng là gì cả?
Hắn quay lại, ánh mắt sâu hun hút:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bác Văn, cậu muốn ép tôi thừa nhận điều gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi muốn anh nói… anh thích tôi. /nghẹn ngào/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Dù chỉ một lần.
Không khí chìm xuống. Kỳ Hàm im lặng thật lâu, cuối cùng quay đi, không trả lời.
Bác Văn cười khẩy, nước mắt rơi lã chã.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ là trò cười trong mắt anh.
Chiều hôm đó, hai người xuất hiện tại một sự kiện đấu giá tranh nghệ thuật. Đây là dịp tụ tập của giới nhà giàu, nhiều ống kính phóng viên chĩa về phía họ.
Đột nhiên, một nhóm người lạ mặt ập vào, cố tình gây rối. Một trong số đó xô mạnh về phía Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cẩn thận!
Kỳ Hàm lập tức kéo cậu vào lòng, che chắn cả thân người.
Ly rượu rơi xuống đất vỡ toang, văng mảnh thủy tinh cứa vào tay hắn. Máu chảy đỏ thẫm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh… anh bị thương rồi!
Bác Văn hoảng loạn, mắt ướt nhòe.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mau đi bệnh viện!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không sao.
Hắn giữ chặt vai cậu, giọng trầm ổn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chỉ là vết cắt nhỏ.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn cậu lúc ấy, đầy căng thẳng và lo lắng, không giống vẻ thờ ơ thường ngày. Trong giây lát, trái tim Bác Văn đập loạn nhịp.
Những vị khách xung quanh xôn xao. Phóng viên nhanh chóng chụp được cảnh tượng Tả Kỳ Hàm ôm chặt Dương Bác Văn, máu từ tay hắn nhỏ xuống sàn.
Đêm.
Trong phòng ngủ, Bác Văn ngồi cạnh giường, cẩn thận băng lại vết thương cho hắn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh thật ngốc. Tại sao phải che cho tôi?
Cậu cúi đầu, giọng run.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nếu tôi không che, cậu ngã rồi thì sao?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy… ít nhất anh cũng còn coi tôi là người anh muốn bảo vệ?
Bác Văn ngẩng lên, ánh mắt ướt át, chờ đợi.
Kỳ Hàm sững lại, trong mắt lóe lên điều gì đó.
Nhưng ngay sau đó, hắn rút tay về, khẽ quay đi:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ làm vì trách nhiệm.
Cả người Bác Văn như rơi xuống vực. Cậu cười gượng, giọng nghẹn:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ. Trách nhiệm thôi.
Ngoài cửa sổ, trăng tròn sáng rực, nhưng trong lòng cậu lại tối đen.
Cậu không thấy được, ngay khi quay mặt đi, bàn tay Kỳ Hàm dưới lớp chăn khẽ siết lại, như đang giằng xé chính mình.
Hot

Comments

Kem mlem 🍨🍨🍨

Kem mlem 🍨🍨🍨

Truyện hay quá tác ơi, đọc mãi không chán đó!

2025-09-07

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play