[Hàm Văn] Dưới Hào Quang , Có Anh
Giao Dịch
Đêm nay, đại sảnh Dương gia sáng rực ánh đèn pha lê, tiếng đàn piano du dương xen lẫn tiếng trò chuyện rôm rả. Trong giới thượng lưu, ai cũng biết Dương gia là gia tộc quyền thế bậc nhất, mà cậu thiếu gia nhà họ – Dương Bác Văn – vừa kiêu ngạo, vừa xinh đẹp đến mức khiến cả bữa tiệc đều phải dõi theo.
Trong đám đông, Dương Bác Văn ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt khinh khỉnh. Cậu nổi bật như tâm điểm, xinh đẹp đến mức ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.
Cậu lười nhác nhấp một ngụm rượu, mắt liếc về phía góc phòng. Ở đó, Tả Kỳ Hàm đứng thẳng lưng, mặc vest đen, ánh mắt lạnh lùng, không nói một lời.
Dương Bác Văn
Lạnh như tảng băng… nhưng đẹp. Tôi muốn có. /cười khẩy/
Sáng hôm sau, trong phòng làm việc của Dương gia, cậu thiếu gia vốn quen được nuông chiều bất ngờ nghiêm túc, đối diện với ba mẹ mình.
Dương Bác Văn
Ba, mẹ, con muốn anh ấy.
Nguyệt Ánh
Bác Văn, con lại đùa à? /ngạc nhiên/
Dương Bác Văn
Không. Con muốn Tả Kỳ Hàm. Con muốn anh ấy làm chồng con.
Dương Tùng Sơn
Tả gia sắp phá sản. Con chọn người như vậy làm gì?
Dương Bác Văn
Con thích anh ta. /hất cằm/
Dương Bác Văn
Con muốn thì phải có.
Mẹ cậu thở dài, nhìn chồng. Ông Dương trầm ngâm, cuối cùng gật đầu. Con trai họ từ nhỏ muốn gì đều chiều, huống hồ lần này lại là người mà con thật sự thích.
Vài ngày sau, điều kiện được đưa ra: Dương gia đồng ý cứu Tả gia, đổi lại, Tả Kỳ Hàm phải kết hôn với Dương Bác Văn.
Trong căn phòng im lặng, chỉ có tiếng bút chạm giấy.
Kỳ Hàm buông bút, ngẩng lên nhìn Bác Văn, giọng lạnh như băng:
Tả Kỳ Hàm
Cậu hài lòng rồi chứ?
Dương Bác Văn
Hài lòng chứ. Anh từ nay là chồng tôi. /chống nạnh, nhếch môi/
Tả Kỳ Hàm
Hôn nhân này chỉ là giao dịch. Tôi không yêu cậu. / cười nhạt/
Dương Bác Văn
Ai cần anh yêu?
Dương Bác Văn
Anh chỉ cần ở bên tôi, thế là đủ.
Tả Kỳ Hàm
Cậu đúng là trẻ con. /nhíu mày/
Dương Bác Văn
Trẻ con cũng tốt. /tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn/
Dương Bác Văn
Anh nhớ kỹ, Tả Kỳ Hàm, đời này anh chạy cũng không thoát khỏi tôi đâu.
Bác Văn mặc áo ngủ lụa, ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt sáng lấp lánh:
Dương Bác Văn
Này, anh là chồng tôi rồi, có phải nên hôn tôi một cái không?
Kỳ Hàm vẫn đứng cạnh cửa sổ, ánh đèn hắt lên gương mặt góc cạnh:
Tả Kỳ Hàm
Đừng vọng tưởng.
Dương Bác Văn
Anh ghét tôi đến vậy sao? /bĩu môi/
Tả Kỳ Hàm
Tôi chỉ không muốn bị ràng buộc.
Cậu im lặng vài giây, rồi bật cười, nhưng nụ cười ẩn giấu cay đắng:
Dương Bác Văn
Vậy tôi sẽ cho anh biết, bị tôi ràng buộc là cảm giác thế nào.
Comments
Texhnolyze
😢 Thật đáng tiếc nếu bộ truyện này không được hoàn thành sớm!
2025-09-07
1