[ KNY X AllGiyuu ]《静寂の声》 Tĩnh Tịch Chi Thập
Nguyệt • 002 — Hơi Ấm
❖ Nguyệt • 002 ❖ — Hơi Ấm
Cuộc họp tan, tiếng xôn xao của các Trụ cột dần lùi xa. Trên thảm cỏ xanh chỉ còn mình em vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, đôi mắt vô hồn, như thể chưa nhận ra thời gian đã trôi đi.
Đến khi có tiếng vỗ cánh khe khẽ, Kanzaburō bay tới, đậu xuống vai em. Bộ lông già cỗi run run, nó cất tiếng kêu khàn khàn:
Kanzaburo • 寛三郎
"Quạc… Giyuu… Giyuu, ngươi có muốn nghỉ ngơi không? Thần sắt… không ổn, không ổn…"
Âm thanh ấy vang vọng vào tai, lay động trái tim đã chai sạn. Em chớp mắt, cảm giác như vừa bừng tỉnh sau một cơn mộng mị đặc quánh. Toàn thân tê dại, gối đau buốt, ngực thì rát bỏng như có lưỡi dao đang xé dần.
Nhưng đôi môi tái nhợt vẫn chỉ khẽ mấp máy, khàn khàn đáp:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"Ta… không sao."
Kanzaburō nghiêng đầu, mỏ mấp máy, đôi mắt đen lay láy ánh lên một nỗi hoảng loạn bất lực.
Máu. Nó vẫn ngửi thấy mùi máu quanh em.
Giyuu run rẩy đứng dậy, từng cơ bắp ê ẩm, từng nhịp tim như muốn rách nát lồng ngực. Máu còn sót lại trên tay áo, cổ họng rát bỏng, toàn thân mệt rũ.
Em khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn như thốt ra từ tận đáy tim:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Kanzaburō… liệu ta chết đi, sẽ không còn cảm nhận đau đớn, và… mọi thứ sẽ tốt hơn chứ…?”
Con quạ già khẽ rung cánh, bộ lông xù lên, mắt long lanh như vừa sợ hãi vừa căng thẳng. Tiếng kêu loạn xạ vang lên:
Kanzaburo • 寛三郎
“Không! Không! Giyuu… phải sống… phải sống!!”
Kanzaburō lao tới, móng bấu chặt vào vai em, như muốn níu lấy từng mảnh sinh lực còn sót lại trong cơ thể gầy guộc ấy. Tiếng kêu khàn khàn vang vọng quanh không gian, dồn dập đến mức khiến em giật mình, tim nhói lên như bị bóp chặt.
Kanzaburo • 寛三郎
“Sống… sống… sống…”
Con quạ tiếp tục, giọng như hét lên cả nỗi lo lắng lẫn sự tức giận với chính bản thân em.
Giyuu chợt khẽ nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể nóng ran, máu vẫn dâng lên cuống họng. Nhưng trong tiếng kêu dồn dập ấy, em nhận ra một điều: nếu còn Kanzaburō, còn người duy nhất không bỏ rơi mình, thì chết đi không phải lựa chọn duy nhất.
Nhưng đứng lên, bước đi tiếp, gồng mình chịu đựng từng cơn đau, đối với em… vẫn là một thử thách không tên, một nỗi ám ảnh vẫn theo từng nhịp tim rít từng cơn.
Giyuu bắt đầu lê từng bước nặng nhọc về Thủy Phủ, vai khẽ run, tay bấu chặt lấy chuôi kiếm để giữ thăng bằng. Mỗi bước đi đều là một trận chiến với cơ thể đang phản bội mình—khớp gối ê ẩm, phổi rát bỏng, cổ họng vẫn còn sót lại vị sắt tanh.
Đôi chân yếu ớt vấp phải gốc cây, suýt ngã nhào. Giyuu kịp bám lấy lan can ven đường, lòng thở hổn hển, máu khô vấy trên tay áo.
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… ngươi—ngươi ổn chứ!?”
Kanzaburō kêu loạn, cánh rung rẩy, bay vòng quanh, đôi mắt đen tròn mở to đầy hoảng sợ.
Em khẽ nghiêng người, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ta… ta ổn… Kanzaburō…”
Nhưng lời nói ấy yếu ớt, không đủ thuyết phục. Con quạ già lao xuống, đậu lên vai em, đôi móng bấu chặt, kêu khe khẽ như cố nhắc nhở:
Kanzaburo • 寛三郎
“Không… không được gượng nữa… Giyuu, phải cẩn thận…”
Giyuu cố gượng, từng bước lê lết, mắt nhìn thẳng phía trước, mặc cho mùi tanh của máu còn bám quanh, mặc cho tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi lần vấp, Kanzaburō lại lo lắng, kêu lên từng tiếng khàn khàn, đánh động cả đường phố yên tĩnh.
Trong tâm trí em, ám ảnh từ cơn ác mộng trước vẫn đeo bám: máu, nỗi đau, sự cô độc. Nhưng có Kanzaburō, có một sinh mệnh duy nhất dõi theo, em lại tìm thấy một sợi dây mỏng manh để bước tiếp.
Mỗi bước đi, dù đau đớn và run rẩy, vẫn là một quyết định sống—một lần nữa, Giyuu chọn chịu đựng, chọn sống, dù toàn thân như muốn vỡ vụn.
Cuối cùng, Giyuu tìm được một chỗ nghỉ êm ái giữa những cột đá của Thủy Phủ, nơi gió thổi nhẹ, che bớt ánh nắng gay gắt. Toàn thân em mệt lử, từng cơn đau ê ẩm từ đầu đến chân khiến em gần như không nhấc nổi tay.
Em từ từ hạ người xuống, nằm xuống nền đá mát lạnh. Mắt nhắm nghiền, hơi thở khò khè, nhưng trong khoảnh khắc đó, cảm giác ám ảnh và đau đớn tạm lùi lại.
Kanzaburō không hề rời đi. Con quạ già khẽ hạ cánh, đậu sát vai Giyuu, đôi mắt đen ẩn chứa sự lo lắng và đồng cảm. Mỗi lần Giyuu khẽ run rẩy, nó liền khẽ cựa mình, cọ cọ nhẹ vào vai em như muốn trấn an:
Kanzaburo • 寛三郎
“Ta ở đây, ngươi không một mình, không một mình.”
Hơi ấm nhỏ bé từ cơ thể quạ truyền sang, như một mảnh ánh sáng le lói giữa màn đêm u ám trong tâm trí Giyuu. Em cảm nhận được sự sống còn, dù mỏng manh, vẫn đang bấu víu lấy mình.
Trong cơn mệt mỏi tuyệt đối, cơ thể rũ xuống nhưng tâm trí em lại tạm lắng dịu. Một giấc ngủ sâu, ngắn ngủi nhưng yên bình, cuốn trôi đi những nhịp tim hỗn loạn, những cơn ho rát và nỗi ám ảnh máu… ít nhất là trong khoảnh khắc này, Giyuu được phép tạm quên đi nỗi đau.
Con quạ già im lặng bên cạnh, cánh khẽ rung, vẫn giữ vững vị trí, trở thành chiếc neo nhỏ nhoi nhưng kiên định, nối liền Giyuu với sự sống mà em từng nghĩ đã sụp đổ.
Giyuu khẽ nhúc nhích, mở mắt ra. Ánh sáng ban mai lọt qua khe cột đá chiếu xuống mặt em, hơi lạnh nhè nhẹ len vào từng thớ cơ. Cơn đau vẫn còn, nhưng tạm thời giảm bớt.
Kanzaburō khẽ kêu, cánh rung rung, nhìn em:
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… ngươi thức rồi hả? Ngươi… ổn chứ?”
Em mệt mỏi nhấc tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ừ… ta… ổn một chút… Kanzaburō.”
Con quạ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy:
Kanzaburo • 寛三郎
“Một chút… nhưng ngươi vẫn xanh xao, xanh xao… Ta nói rồi mà, đừng ép mình quá.”
Giyuu khẽ thở dài, nhíu mày:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không ép… chỉ… chỉ cần bước tiếp thôi…”
Kanzaburo • 寛三郎
“Bước tiếp? Nhưng Giyuu… ngươi vừa lê lết về đây… còn máu… còn run rẩy…”
Kanzaburō lo lắng kêu lên, cánh chao nhẹ.
Em mím môi, nhìn con quạ:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ta biết… nhưng nếu không bước tiếp, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn… Kanzaburō… ngươi hiểu chứ?”
Con quạ nghiêng đầu, lông xù lên, kêu khe khẽ:
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… hiểu… nhưng ngươi phải hứa, không được giấu nỗi đau.”
Giyuu mỉm một nụ cười khẽ, yếu ớt:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Hứa… nhưng… nếu biết là sẽ làm phiền người khác, thì… tốt hơn là tự mình chịu.”
Kanzaburo • 寛三郎
“Phiền ai chứ? Ngươi có ta, có ta… Ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu!”
Kanzaburō đáp, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Giyuu khẽ cúi đầu, mắt nhắm lại một chút, cảm nhận hơi ấm bé nhỏ từ con quạ:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ừ… ta biết… cảm ơn… Kanzaburō…”
Con quạ khẽ kêu, cựa cánh sát lại, như muốn dặn dò thêm:
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… bước tiếp nhưng phải cẩn thận… đừng để máu nữa…”
Em nhíu mày, nhưng một tia nhẹ nhõm len vào trong lòng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ừ… sẽ cẩn thận…”
Giyuu hít một hơi sâu, nhấc mình đứng dậy. Kanzaburō vẫn đậu trên vai, đôi cánh rung rung nhẹ như nhắc nhở: “Cẩn thận…”
Chậm rãi, từng bước, em rời khỏi Thủy Phủ. Trời ban mai se lạnh, nhưng trong cơ thể Giyuu, vẫn còn dư vị tanh của máu, và nhịp tim rối loạn khiến mỗi bước đi là một thử thách.
Khi đến tổng hành dinh, Kagaya đã ngồi đó, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
Ubuyashiki Kagaya • 産屋敷 耀哉
“Giyuu, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Ta ghép ngươi với Kyojurou. Có rất nhiều quỷ xuất hiện gần vùng này.”
Giyuu khẽ gật đầu, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Vâng…”
Kyojurou, lặng lẽ đứng cạnh, chỉ nở một nụ cười nhẹ nhưng trong mắt vẫn tỏa ra thần thái kiên định.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh ổn chứ, Tomioka? Nhìn xanh xao như vậy…”
Giyuu khẽ lắc đầu, cố giữ gương mặt vô cảm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Tôi ổn… chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.”
Kyojurou nhíu mày, dường như không hoàn toàn tin, nhưng chỉ đáp gọn:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Cẩn thận nhé. Quỷ lần này không giống bình thường.”
Kanzaburō vỗ cánh, kêu khe khẽ bên vai Giyuu:
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… phải cẩn thận… không được mạo hiểm…”
Em thở khẽ, siết chuôi kiếm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Biết rồi… Kanzaburō…”
Bước chân của Giyuu nặng nề nhưng quyết liệt, hòa cùng Kyojurou đi về phía vùng rừng ngoại ô. Mùi cỏ ẩm, mùi đất và một chút hơi lạnh của sáng sớm trộn lẫn, nhưng phía trước, từng tiếng lá xào xạc khiến tim em nhói lên—bóng dáng quỷ chưa xuất hiện nhưng cảm giác ám ảnh từ máu và cơn đau vẫn bám riết.
Kanzaburō rung cánh nhẹ, như nhắc nhở Giyuu luôn có một mắt xích bảo vệ, nhưng em biết… sự sống vẫn nằm trong chính đôi tay run rẩy của mình.
Gió rừng rung lên từng hồi, bóng quỷ hiện ra từ tán lá dày. Giyuu run rẩy, cơ thể vẫn nhức nhối, nhưng ánh mắt quyết liệt. Kanzaburō đậu trên vai, cánh rung rẩy, đôi mắt mở tròn:
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… cẩn thận…”
Giyuu hít sâu, siết chuôi kiếm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nhất hình: Thủy Diện Trảm!”
Nhát chém vụt ra, cắt ngang cánh tay quỷ, máu bắn tung. Hơi thở của nước như lan ra theo nhát kiếm, lướt trên không khí, tạo thành một đường cong bóng nước mờ mờ xoay tròn, chạm tới khoảng hai mét xung quanh, ép quỷ phải lùi.
Không dừng lại, Giyuu xoay người:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nhị hình: Hoành Thủy Xa! ”
Cơ thể bật lên, xoay tròn, nhát kiếm quét vòng cung rộng, nước ảo dâng theo từng chuyển động, tạt ra mặt đất và cây cỏ xung quanh, ép quỷ vào vùng đánh chiếm, mất khả năng tiến công. Gió lướt qua, từng giọt nước còn vương trên mặt Giyuu, mát lạnh nhưng làm nhói thêm nhịp tim rối loạn.
Kyojurou lao tới, thanh kiếm rực lửa:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Nhất hình: Bất Tri Hỏa!”
Ngọn lửa rực lên theo đường kiếm, chém ngang thân quỷ, lan rộng cả khoảng hai mét, hơi nóng phả lên da thịt Giyuu, khiến em khẽ rùng mình nhưng vẫn bám vững kiếm.
Giyuu nhanh chóng phản ứng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Tam hình: Lưu Lưu Vũ!”
Thanh kiếm vung theo hình sóng lượn, từng nhát cắt trôi qua, tạo một “vùng sóng” trước mặt, cản mọi đòn tấn công của quỷ. Mỗi nhát chém dồn dập, nước ảo văng ra, tung lên không trung rồi rơi xuống đất, làm nền rừng như bị phủ một lớp sương mỏng.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Ngũ hình: Viêm Hổ!”
Ngọn lửa theo hình hổ lao tới, vây quanh quỷ, ép nó về phía Giyuu. Cường độ nhiệt khiến mồ hôi lẫn máu trên người em bốc hơi, nhưng em vẫn bước tới, cất giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Lục hình: Liệt Oa!”
Cơ thể Giyuu xoay tròn, tạo ra một vòng xoáy thanh kiếm hình elip, vùng ảnh hưởng khoảng ba mét, mọi vật cản trong phạm vi đều bị cắt. Gió xoáy, mùi sắt tanh lẫn hơi nước văng tung, đánh vào mặt khiến em khẽ nhíu mày, nhưng không dừng.
Giyuu hít sâu, mắt chạm vào quỷ:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Thất hình: Chích Ba Văn Đột!”
Một nhát đâm nhanh như chớp, xuyên qua thân quỷ, mũi kiếm rung lên theo nhịp tim, tạo một “vùng đâm xuyên” dài gần một mét, chính xác vào tim quỷ. Máu bắn tung, mùi tanh nồng lan ra, và Giyuu cảm nhận rõ sự sống mong manh trong từng ngón tay.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Cửu hình: Luyện Ngục!”
Cậu dùng sức đẩy bản thân lao tới, tạo vụ nổ lửa lớn, vòng ảnh hưởng hơn ba mét, quỷ không kịp né, bị ép vào nhát chém cuối cùng của Giyuu.
Giyuu thở hổn hển, tay run, mồ hôi và máu lẫn vào nhau. Kanzaburō cựa mình, đậu sát vai, khe khẽ kêu:
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… sống… vẫn phải sống…”
Em chậm rãi hít một hơi, dù đau đớn, dù mệt nhọc:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Cảm ơn… Rengoku…”
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Không cần cảm ơn… Hãy sống sót, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Sau trận chiến, rừng núi trở nên tĩnh lặng. Tất cả quỷ đã bị diệt, chỉ còn mùi khói lửa và máu vương trên mặt đất. Giyuu đứng đó, cơ thể run rẩy, mồ hôi và máu lẫn lộn, từng nhịp tim như đánh thình thịch trong lồng ngực. Kanzaburō đậu sát vai, đôi cánh rung khẽ, như lo lắng cho từng bước di chuyển của em.
Giyuu thở hổn hển, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Đau quá… lòng ngực lại quặng thắt…”
Em nghĩ vậy trong lòng, không hay biết rằng Kyojurou đang nghe thấy tất cả. Anh đứng cách một khoảng, hơi bàng hoàng, ánh mắt nặng trĩu. Sự im lặng của Giyuu, nỗi mệt mỏi và nhịp tim rối loạn, tất cả tạo nên một cảm giác… vừa căng thẳng vừa bất lực.
Kyojurou không nói gì, chỉ nhìn Giyuu từng cử chỉ run rẩy, tự nhủ:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“là Huyết quỷ thuật..?”
Giyuu khẽ dựa người vào một thân cây, mồ hôi lẫn máu nhỏ xuống đất, mắt nhắm lại. Kanzaburō khẽ kêu, cố tạo cảm giác ấm áp bên vai em, nhưng Giyuu vẫn hoàn toàn không hay biết ánh mắt bàng hoàng và lo lắng của Kyojurou đang dõi theo.
Không có tiếng kiếm, không có tiếng quỷ gầm. Chỉ còn sự im lặng bao trùm, chỉ có nhịp thở gấp gáp và hơi ấm nhỏ bé của Kanzaburō, bên cạnh một người duy nhất hiểu rằng Giyuu đang chịu đựng nhiều hơn mọi người tưởng.
Kyojurou tiến tới, ánh mắt đỏ rực nhưng nặng trĩu:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh ổn không? Tomioka-san?”
Giyuu hít một hơi, cố gắng điều hòa nhịp thở, miệng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không sao…”
Trong lòng em, cơn đau ở lồng ngực quặn thắt từng nhịp. Em nghĩ thầm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Bộ mình thể hiện đau đớn lộ liễu lắm sao…”
Em không hay biết rằng Kyojurou có thể nghe thấy tất cả—từng nhịp tim run rẩy, từng cơn đau âm ỉ, từng hơi thở gấp. Cậu đứng im lặng bên cạnh, ánh mắt dõi theo, như chứng kiến một nỗi đau mà Giyuu cố che giấu, nhưng thực ra không thể.
Kanzaburō đậu sát vai em, cánh rung khẽ, tạo hơi ấm nhỏ bé. Giyuu vẫn tưởng mình đang giấu được mọi thứ, không hề nhận ra rằng có một người hiểu rõ nỗi đau mà em đang âm thầm chịu đựng—và chỉ lặng lẽ bên em, không lời khuyên, không can thiệp.
Kyojurou đứng đó, ánh mắt đỏ rực vẫn chăm chú theo từng nhịp thở run rẩy của Giyuu. Trong lòng cậu, một cơn bối rối lạ thường trào lên. Tại sao… Cậu lại nghe được tiếng lòng của Giyuu? Tại sao nỗi đau mà em cố giấu kín bấy lâu nay, giờ lại vang lên rõ mồn một trước cậu?
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Tomioka… liệu anh có ổn không?”
Cậu tự hỏi, nhưng không dám hỏi ra. Giyuu miệng nói “không sao”, nhưng từng nhịp tim, từng cơn nhói nơi lồng ngực, từng hơi thở khò khè… đều tiết lộ một điều khác.
Em vẫn cố giữ vẻ kiên cường, vẫn mỉm cười khàn khàn, không để ai biết rằng bên trong, em đang âm thầm than đau. Kyojurou chỉ đứng lặng, im lặng quan sát, bối rối xen lẫn lo lắng, như một chứng nhân bất lực nhưng cũng là điểm tựa duy nhất.
Kanzaburō đậu gần vai Giyuu, cánh rung khẽ, tạo hơi ấm nhỏ bé. Giyuu hoàn toàn không hay, vẫn nghĩ rằng mọi thứ vẫn bình thường, vẫn tưởng mình che giấu được nỗi đau. Nhưng Kyojurou, với nỗi bối rối và lo lắng trong lòng, biết rõ—em không ổn.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Tomioka-san… anh có cần em cõng về không? Trông anh xanh xao quá, e rằng đứng dậy thôi cũng không ổn.”
Kyojurou nói, giọng trầm nhưng mang theo chút bối rối.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Khôn—”
Giyuu định từ chối, nhưng chưa kịp nói hết, Kyojurou đã nhanh chóng bế sốc em lên, bước đi vững chãi.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh không cần phải khách sáo, đều là đồng đội cả!”
Cậu vừa đi vừa nói, ánh mắt dõi theo từng nhịp tim run rẩy và cử động yếu ớt của Giyuu, vừa lo lắng vừa kiên quyết.
Giyuu, nằm gọn trong vòng tay Kyojurou, cảm giác cơ thể mềm nhũn, không thể tự đứng nổi, nhưng vẫn cố nén cơn đau, miệng mỉm cười nhạt khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không sao… thật mà…”
Nhưng sâu trong lòng, từng nhịp tim, từng cơn đau quặn thắt vẫn vang lên âm thầm, chỉ Kyojurou cảm nhận được. Kanzaburō bay lượn quanh họ, cánh rung nhẹ, như tiếp thêm hơi ấm cho cả hai.
Bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn nhịp thở và bước chân vững chắc của Kyojurou, mang theo sự đồng hành âm thầm mà Giyuu hoàn toàn không hay biết.
Trên đường về Thủy Phủ, Kyojurou cảm nhận Giyuu nhẹ bẫng trên vai mình. Gần như em không còn sức lực gì, từng cử động run rẩy chỉ vừa đủ để giữ thăng bằng.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh… thật sự… rất nhẹ…”
Cậu thầm nghĩ, lòng bâng khuâng xen lẫn lo lắng.
Giyuu khẽ thở hổn hển, mắt lim dim, những nhịp tim gấp gáp dần chậm lại. Kanzaburō đậu sát vai, cánh rung nhẹ, như tạo thêm hơi ấm và nhịp điệu bình yên cho cơ thể kiệt quệ của Giyuu.
Chẳng bao lâu, em bắt đầu liu thiu, gục vào vai Kyojurou, miệng khẽ mấp máy như còn muốn nói gì đó, nhưng rồi giấc ngủ mệt mỏi kéo đến, nhấn chìm tất cả.
Kyojurou không dám nói gì, chỉ bước đi đều đặn, ánh mắt dõi theo từng hơi thở nhẹ dần của Giyuu. Mọi lo lắng, bối rối và nỗi đau mà chỉ anh biết, giờ hòa vào tĩnh lặng bao quanh họ—một sự đồng hành âm thầm nhưng đầy ám ảnh.
Kyojurou bước đi chậm rãi trên con đường dẫn về Thủy Phủ. Trên vai cậu, Giyuu gần như mềm nhũn, chỉ còn cảm giác nhẹ bẫng như một chiếc lá rơi. Cậu nghe rõ từng hơi thở yếu ớt, từng nhịp tim run rẩy, mà em vẫn chưa hề hay biết rằng mình đang để lộ nỗi đau thầm kín.
Kanzaburō bay vù vù bên cạnh, cánh rung khẽ như nhắc nhở cậu rằng Giyuu cần được che chở. Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt đỏ rực pha lẫn bối rối và lo lắng:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh có ổn không, Tomioka-san… thật sự…”
Giyuu, mắt lim dim, miệng khẽ mấp máy nhưng không nói gì, bắt đầu liu thiu vào giấc ngủ mệt mỏi. Từng cơn đau âm ỉ quặn thắt nơi lồng ngực, từng nhịp tim rối, tất cả như được nhấn chìm trong hơi ấm và nhịp bước đều đặn của Kyojurou.
Khi đến Thủy Phủ, Kyojurou nhẹ nhàng đặt Giyuu xuống một chiếc giường đã chuẩn bị sẵn. Kanzaburō đậu gần, cánh rung khẽ, tạo một khoảng không ấm áp. Giyuu vẫn còn lim dim, thỉnh thoảng nhếch môi khẽ mỉm cười trong giấc ngủ.
Kyojurou ngồi xuống bên cạnh, im lặng quan sát. Cậu biết, em vẫn chưa hoàn toàn ổn, nhưng ít nhất giờ này, em có thể nghỉ ngơi. Sự im lặng của cậu như tấm khiên vô hình che chắn cho em, trong khi bên ngoài, thế giới vẫn tĩnh lặng, chỉ còn nhịp thở đều đặn và hơi ấm của Kanzaburō.
Giyuu chìm dần vào giấc ngủ, cơ thể mềm nhũn và nhẹ bẫng, và lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, em không phải gồng mình chịu đựng cơn đau. Kyojurou vẫn ngồi bên, im lặng, chỉ để chứng kiến, bảo vệ và đồng hành âm thầm—một sự hiện diện duy nhất mà Giyuu không hề nhận ra.
Đêm dần sâu, tĩnh lặng bao trùm Thủy Phủ.
Comments
Momiji🍁
Ăn cái gì mà tg viết hay thế hả , mới 2 chap mà em đã nghiện rồi nè
2025-09-08
2