Nguyệt • 004 — Khăn

❖ Nguyệt • 004 ❖ — Khăn
.
Bên ngoài, Kanzaboru bồn chồn bay qua bay lại trong phòng, đôi cánh run rẩy như muốn bật gãy. Con quạ già nghiêng đầu nhìn em, mắt đen láy dán chặt vào từng hơi thở gấp gáp.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc— Giyuu!! Giyuu!!”
Em nằm đó, lông mày nhíu chặt, khóe môi hé mở để cố hớp từng ngụm không khí nặng nề. Lồng ngực em phập phồng dữ dội, tiếng thở khò khè, như thể có bàn tay vô hình đang siết lấy khí quản. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, thấm ướt cả chăn chiếu, khiến da thịt em run lên từng đợt.
Kanzaboru nhảy loạn trên sàn gỗ, mổ mạnh vào nền nhà, sốt ruột không thôi.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc!! Quạc!! Đừng chết!! Giyuu, đừng chết!!”
Nhưng em vẫn chìm sâu trong cơn ác mộng, giữa đau đớn và ám ảnh chồng chất, không hề hay biết rằng ở ngoài kia, con quạ già đang rơi vào tuyệt vọng khi chứng kiến chủ nhân của nó giằng co giữa ranh giới sống và chết.
Một cơn co giật nhẹ lướt qua cơ thể em. Lồng ngực đau thắt đến cực hạn, và rồi—
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Khụ— khụ!!”
Từng dòng máu đỏ sẫm trào ra khỏi miệng, loang thẳng xuống gối. Vệt đỏ tươi nổi bật trên nền vải trắng, loang lổ như một vết chém không thể khép miệng.
Kanzaboru gần như phát điên, đập cánh loạn xạ.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc— máu!! Máu!! Giyuu!! Ngươi đang chảy máu!!”
Cái mỏ già cắm mạnh vào vai em, như muốn gọi em tỉnh dậy, nhưng đôi mắt em nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp hơn, mỏng manh đến mức tưởng chừng chỉ cần một nhịp nữa thôi sẽ tắt lịm.
Trong cơn mê, khuôn mặt em nhăn nhó, giằng xé, khóe miệng còn lấm máu, thỉnh thoảng nấc nghẹn. Còn bên ngoài, con quạ già rối loạn đến mức tưởng chừng mình cũng sắp ngã gục, bất lực nhìn chủ nhân quằn quại trong bóng tối và đau đớn, không thể làm gì hơn ngoài tiếng kêu ai oán vang vọng cả phủ Thủy.
Đêm ấy, Tengen vốn chỉ định đi ngang qua, chẳng mảy may để tâm đến cái Thủy phủ tĩnh mịch như thường lệ. Thế nhưng đôi tai vốn trời sinh nhạy bén của hắn lại vô tình bắt được thứ âm thanh khác lạ—
“Quạc!! Máu!! Máu!! Giyuu!!”
Tiếng kêu tuyệt vọng của một con quạ già, vỡ òa trong màn đêm tĩnh lặng. Và giữa những tiếng đập cánh loạn xạ ấy, cái tên quen thuộc vang lên… “Giyuu.”
Tengen sững người. Lẽ ra hắn đã bỏ qua, vì trong thâm tâm, Giyuu luôn là một Trụ cột—một kẻ mạnh mẽ, lãnh đạm, chẳng dễ gì gục ngã. Nhưng… nếu quả thực có chuyện gì đó?
Hắn thoáng cau mày, lòng gợn lên một tia bối rối.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Chết tiệt, mình đang nghĩ cái quái gì vậy? … Cậu ta là Trụ cơ mà. Sao lại—”
Nhưng tiếng quạ vẫn rền rĩ, như xé toạc sự bình yên vốn có của đêm tối. Tiếng gọi dồn dập, run rẩy đến mức ngay cả Tengen cũng không thể giả vờ làm ngơ.
“Khụ— khụ!!”
Một âm thanh khàn đục, nặng nề, lẫn trong mùi máu tanh thoảng qua theo gió đêm, khiến Tengen lạnh cả sống lưng.
Hắn nghiến răng.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“…Nếu là thật, thì tình hình không ổn rồi.”
Bước chân gã dừng lại nơi cổng phủ, lòng phân vân dữ dội. Phải chăng nên vào, hay cứ quay lưng bỏ mặc? Nhưng cái tên “Giyuu” và tiếng ho lẫn máu kia cứ bám chặt lấy hắn, dai dẳng, như một sợi dây xiết chặt cổ họng.
Tengen khẽ đẩy cánh cổng phủ Thủy nặng nề, bản lề rít lên một tiếng khàn khàn trong đêm tối. Hắn bước qua khoảng sân vắng lặng, bóng trăng in trên mặt đất loang loáng như gương nước. Tất cả bình lặng đến mức hắn thoáng ngờ rằng bản thân đã nghe nhầm.
Nhưng rồi, càng tiến gần dãy hành lang nơi gian phòng chính, một mùi tanh ngai ngái lặng lẽ len vào khoang mũi. Hắn khựng lại nửa giây, nhíu mày.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“…Máu?”
Hắn sải bước dài hơn, tiếng dép gỗ vang vọng khắp hiên, gấp gáp mà nặng nề. Và khi đứng trước cửa gỗ khép hờ, mùi máu đã rõ rệt hơn, thứ mùi nồng nặc đến mức nghẹt thở, chẳng thể nào lẫn đi đâu được.
Trong khoảnh khắc, tai hắn lại vẳng lên tiếng “quạc— quạc— máu!! Giyuu!!” từ bên trong vọng ra, đầy tuyệt vọng.
Tengen cau chặt mày, lòng dấy lên một cảm giác chẳng lành.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“…Không thể nhầm được nữa.”
Tengen đẩy mạnh cánh cửa, tiếng gỗ bật vang giữa gian phủ u tịch. Hắn vừa bước vào đã bị mùi tanh của máu xộc thẳng vào khứu giác, đôi mắt sắc sảo lập tức quét quanh. Khi nhìn thấy Giyuu đang run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, bàn tay khẽ co giật trên đệm, đôi môi hé ra cố hớp lấy từng ngụm khí, Tengen thoáng chấn động.
Không kịp nghĩ ngợi, hắn lao đến, quỳ sụp cạnh giường, bàn tay thô bạo mà run rẩy đặt lên vai Giyuu, lay mạnh:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Tomioka!”
Giọng hắn dội vang cả căn phòng, không phải giọng kêu gọi đồng đội trên chiến trường, mà là tiếng hét mang theo lo lắng chân thật.
Tengen lay mạnh, sức lực gã đủ khiến bất kỳ kẻ nào tỉnh dậy, thế nhưng Giyuu vẫn chìm trong cái mớ hỗn loạn mờ mịt kia. Đôi đồng tử lam ướt đẫm chỉ khẽ run lên, dường như nghe thấy, nhưng lại chẳng cách nào thoát khỏi ảo ảnh.
Hơi thở nặng nhọc, cổ họng phát ra tiếng khò khè yếu ớt. Đôi môi tái nhợt hé mở, chẳng gọi tên ai, chỉ run rẩy thốt ra mấy tiếng ngắn ngủi, như từ tận cùng của cơn mộng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Tớ… không muốn…”
Nói xong, hàng mi run bần bật, đôi bàn tay vô thức siết chặt lấy chăn, mồ hôi lạnh trượt xuống gương mặt nhợt nhạt.
Tengen thoáng khựng lại. Hắn chưa từng thấy Thủy Trụ — kẻ vốn nổi tiếng lãnh đạm, bất động trước mọi thứ — lộ ra dáng vẻ yếu ớt và tuyệt vọng đến thế.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như người trước mặt không còn là một Trụ cột vững vàng, mà chỉ là một kẻ sống sót, lạc lõng giữa đống tro tàn, vẫn còn mắc kẹt trong cái bóng của quá khứ.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Tomioka!!”
Tengen lại gọi, giọng đã không còn trầm vang như thường ngày mà run rẩy, khàn hẳn đi.
Gã vội vã áp tay vào má em, da thịt lạnh ngắt, mồ hôi thì tuôn như nước. Ngực phập phồng, hơi thở rời rạc, từng nhịp như sắp đứt quãng.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Chết tiệt… Tomioka, nghe ta đi!! Tỉnh lại!!”
Hắn gấp gáp lay thêm, nhưng ngay lập tức đổi giọng, như sợ mình dồn ép sẽ khiến em ngạt thở mất.
Bàn tay thô ráp ấy rụt lại, rồi run rẩy đặt lên vai, ấn nhẹ, dịu dàng đến lạ thường:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Được rồi… hít vào, thở ra… nghe thấy không? Có ta ở đây rồi. Không ai bỏ mặc ngươi cả.”
Kanzaburou vẫn điên cuồng đập cánh trên xà nhà, tiếng quạ khản đặc như thúc giục. Tengen nghiến răng, trong đầu chỉ còn một ý niệm: không được để Giyuu chìm đi mất.
Hắn cúi sát, gần như ghì lấy em, khẽ lặp lại từng câu, thấp giọng, đầy tuyệt vọng:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Không sao đâu… tỉnh lại đi, Tomioka… Đừng bỏ bọn ta…”
Đúng lúc tưởng chừng hơi thở của em sắp tắt hẳn, Giyuu bất chợt giật bắn người, đôi mắt xanh lam mở to, đồng tử co rút dữ dội.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“—Hộc!!”
Âm thanh bật ra cùng một ngụm máu đỏ tươi, phun thẳng ra nền nhà. Bờ vai run lẩy bẩy, thân hình gầy guộc co giật trong tay Tengen như một cánh chim gãy cánh.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Tomioka!!”
Tengen gần như hét lên, hốt hoảng đỡ lấy thân thể đang sụp xuống. Máu chảy dài xuống khóe môi em, hòa với mồ hôi lạnh trên gương mặt tái nhợt.
Đôi mắt Giyuu dại đi, ngực phập phồng dữ dội như thể phổi đang bị ai bóp nghẹt. Lời nói vỡ vụn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“…Đau… quá…”
Kanzaburou kêu thảm thiết trên xà nhà, như xé ruột gan.
Tengen nghiến chặt răng, cánh tay run run siết lấy em, cố ổn định hơi thở cho Giyuu, trong lòng vừa kinh hãi vừa tuyệt vọng:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Không được ngất! Ngươi nghe rõ không, Tomioka!? Nhìn ta đây!!”
Đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, không còn lấy một ý niệm nào rõ ràng. Chỉ có sự mệt mỏi đè nặng lên từng thớ thịt, từng hơi thở.
Phổi thì như bị một bàn tay vô hình tàn nhẫn ép chặt, khiến mỗi lần hít vào đều trở thành một cực hình. Tim lại quặn thắt như thể có kẻ đang lạnh lùng bóp nghẹt, chèn ép từng nhịp đập, khiến máu dồn lên cổ họng rồi phun trào.
Tất cả kết hợp thành một vòng xoáy đau đớn, cuốn lấy thân xác và ý thức của em. Mí mắt nặng trĩu, đôi đồng tử mờ đi trong sương máu.
Trong khoảng khắc ấy, Giyuu mơ hồ nghe tiếng ai đó gào gọi tên mình, nhưng xa xăm, nhòe mờ, như vọng lại từ một nơi rất xa không thể với tới.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"Điên thật…"
Tiếng lòng ấy thoáng qua trong đầu Giyuu, nhưng Tengen lại nghe rõ ràng như thể có người đứng cạnh thì thầm. Gã thoáng sững người, song ngay lập tức mím môi, giấu kín phản ứng trong đáy mắt.
Bàn tay gã siết chặt hơn nơi vai Giyuu, không nói một lời, chỉ dùng hành động để giữ em lại với hiện thực.
Giyuu thở hổn hển, máu đỏ tươi vẫn trào ra nơi khóe môi, ngực phập phồng dữ dội. Trong ánh sáng nhập nhoạng, thân thể em như một bóng mờ mong manh, dường như chỉ cần một cái chớp mắt thôi là sẽ tan biến mất.
Căn phòng u tối, chỉ còn tiếng quạ già hoảng loạn kêu gào, tiếng thở dốc khàn khàn của Giyuu, và sự im lặng nặng nề nơi Tengen — kẻ giờ đây biết nhiều hơn những gì gã nên biết.
Ý thức dần quay lại, Giyuu khẽ hé mắt. Trong cơn choáng váng, máu còn đọng nơi khóe môi, hít vào cũng chỉ thấy vị tanh nồng.
Một thoáng suy nghĩ bật ra trong đầu em, chẳng hề biết rằng có kẻ khác nghe được:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Lại là máu… thật nực cười khi để Uzui thấy cảnh này…”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Tengen thoáng chấn động, nhưng hắn lập tức cúi đầu, giả vờ như đang tập trung vào việc giữ chặt vai Giyuu. Mọi phản ứng đều bị hắn che giấu kỹ lưỡng sau gương mặt bình thản và giọng điệu trầm ổn.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Đừng cố gắng nói. Hít thở chậm thôi, Tomioka.”
Hắn dặn, như một Trụ cột lo lắng cho đồng đội, không hơn.
Trong lòng Tengen, từng tiếng vang vọng kia cứ xoáy sâu, nhưng hắn tuyệt nhiên không để lộ một mảy may, bởi chỉ cần một lời hớ, bí mật này sẽ không còn thuộc về riêng hắn.
Giyuu vẫn còn mệt, mí mắt nặng trĩu, hơi thở gấp gáp. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, ý nghĩ lại trượt ra khỏi sự kìm hãm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Cơ thể này… chẳng khác gì một gánh nặng… nếu ngày đó mình chết cùng Sabito thì có lẽ đã nhẹ nhõm hơn rồi.”
Tengen nghe rành rọt. Bàn tay đặt nơi vai Giyuu khẽ siết lại, nhưng hắn lập tức thả lỏng, sợ để lộ ra điều gì. Hắn vẫn giữ giọng đều đều, dứt khoát:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Đừng nhúc nhích. Ta sẽ gọi người đến ngay, cứ dựa vào ta.”
Bên ngoài là điệu bộ bình tĩnh, song trong lòng Tengen như có lửa cháy. Hắn chưa từng nghĩ kẻ vốn im lặng, kiên nhẫn như Tomioka lại mang theo những ý niệm nặng nề như thế.
Một khắc sau, Giyuu nhắm nghiền mắt lại, không nhận ra mình vừa để lộ tiếng lòng. Chỉ còn Tengen đứng đó, giữ im lặng tuyệt đối, mang theo một bí mật mà chính hắn cũng không biết phải xử trí thế nào.
Giọng em khàn đặc, yếu ớt nhưng rõ ràng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không cần đâu… tôi quen rồi.”
Nói xong, Giyuu cố gắng đẩy bàn tay Tengen ra, nhưng lực yếu đến nỗi chẳng khác gì một cái chạm nhẹ. Hơi thở vẫn đứt quãng, khóe môi còn vương vết máu, thế mà em lại tỏ ra bình thản như chẳng có chuyện gì.
Tengen thoáng sững người. Trong tai hắn, câu nói ấy còn vọng lại một tiếng lòng khác, lạnh lẽo hơn nhiều:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Quen rồi… đau đớn cũng thế, cô độc cũng thế.”
Tengen nheo mắt, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ cười gượng, nói dối như chẳng nghe thấy gì:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Quen thế nào được? Ta không tin. Nhưng nếu đã quen, thì hôm nay để ta cùng chịu một phần đi.”
Nói rồi, hắn khoác vai Giyuu, giữ thật chắc để em không thể lảo đảo ngã xuống nữa.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không cần.”
Em lặp lại, hơi thở mỏng tang, rồi cố nắm lấy cạnh giường mà chống dậy. Nhưng hai chân mềm nhũn, vừa gượng một chút liền run lẩy bẩy, chẳng chịu nghe theo.
Trong đầu em chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: “Mau lau sạch… không thể để ai thấy… thật ghê tởm, cái thân thể này…”
Tengen cau mày, kịp kéo em ngồi xuống trước khi em ngã hẳn. Động tác dứt khoát, nhưng giọng hắn lại bất ngờ dịu đi:
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Nếu cậu không muốn ai biết… thì cũng được. Ta sẽ không nói. Nhưng đừng khiến bản thân thành ra thế này, Tomioka.”
Lời hắn thả ra, nhẹ nhàng mà như nặng ngàn cân. Tengen vẫn chưa thể đoán ra thứ bệnh tật đang gặm nhấm Giyuu là gì—hắn chỉ biết rõ một điều, rằng người trước mặt mình tuyệt đối không ổn, dẫu có cố tỏ ra bình thản thế nào đi nữa.
Giyuu im lặng, không nói một lời. Trong lồng ngực, những gợn sóng lặng lẽ va đập vào nhau, dấy lên cảm giác khó gọi tên.
Bất ngờ, thân thể nhẹ bẫng—Tengen thẳng thừng nhấc em lên. Hắn đặt em xuống một góc chiếu đã được trải sạch sẽ, cách xa vũng máu, rồi xoay người tìm kiếm.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Khăn đâu? Tomioka, chỉ ta, để ta lau dọn chỗ này.”
Giọng hắn vừa khẩn trương, vừa cố kìm lại vẻ nghiêm nghị.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không—”
Em bật thốt, muốn gạt phắt đi, nhưng chưa kịp nói trọn câu đã bị bàn tay to lớn của hắn bịt chặt miệng.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Suỵt.”
Tengen khẽ cúi xuống, mắt lóe lên tia kiên định.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Cậu càng giãy, càng mất sức. Để yên.”
Hơi thở của hắn phủ xuống gần, mang theo mùi hăng hắc của sắt thép, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ lộn xộn, rã rời của em. Trong khoảnh khắc ấy, Giyuu chỉ còn biết trừng mắt nhìn, nỗi nhục nhã và ghê tởm bản thân chồng chất, mà không thể bật ra một lời nào.
Tengen khẽ nhéo nhẹ má em, như muốn kéo em ra khỏi dòng suy nghĩ tự hủy nào đó.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Chẳng biết cậu đang nghĩ gì,”
hắn nói, giọng nửa bông đùa, nửa thật tâm,
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“nhưng nhìn cái cách cậu giấu mình thế này thì tôi cũng đoán được phần nào rồi.”
Lời nói tưởng nhẹ nhàng, nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt em, bỗng trở nên sắc bén đến khó cưỡng. Trong đáy mắt ấy, Giyuu không còn là Trụ Cột lạnh lùng, không còn là thanh kiếm sắc bén chém quỷ—mà chỉ là một con người yếu đuối, run rẩy, nhỏ bé và đáng thương. Đáng thương đến mức khiến hắn thấy… hơi đáng yêu.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Bây giờ chỉ ra cái khăn ở đâu đi.”
Giọng Tengen dứt khoát, không cho phép chối từ.
Giyuu mím môi, tim thắt lại, hệt như bị lột trần. Trong thoáng chốc, em chỉ muốn biến mất, nhưng ánh mắt hắn ép em phải tồn tại.
Mím môi thật chặt, em ngoảnh đi chỗ khác, trong lòng dấy lên cơn nhục nhã cay đắng. Một phần muốn chết lặng, một phần lại không thắng nổi sự ép buộc từ ánh nhìn kia.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“… Ngăn tủ bên kia.”
Giọng em khàn khàn, nhỏ đến mức gần như hòa tan vào hơi thở.
Khóe môi Tengen khẽ cong lên, không phải nụ cười mỉa mai, mà là một sự nhẹ nhõm. Hắn đứng dậy, bước sang mở ngăn tủ. Khi lấy chiếc khăn ra, quay đầu lại, đôi mắt hắn vẫn dõi theo em—cái dáng vẻ quật cường ngoài mặt nhưng rệu rã bên trong.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Vậy mới ngoan.”
Hắn lẩm bẩm, vừa như đùa, vừa như thật.
Giyuu siết chặt ngón tay, móng bấm sâu vào lòng bàn tay đến rớm máu, chỉ mong mình không nghe thấy câu đó.
Tengen cầm khăn, ngồi xổm xuống bên cạnh em. Một tay hắn giữ chặt vai để em khỏi ngồi bật dậy, tay còn lại thong thả lau từng vệt máu sẫm đỏ loang trên sàn.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Thấy chưa, có gì đâu mà phải giấu.”
Hắn vừa lau vừa buông lời nhàn nhạt, giọng điệu như trêu chọc, nhưng ánh mắt thì chăm chú đến mức lạ thường.
Giyuu cắn môi, quay mặt đi, không dám nhìn. Mỗi câu nói ấy, với người khác chỉ là bình thường, nhưng trong tai em lại hóa thành từng mũi kim châm vào tận đáy lòng.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Cậu biết không, cái dáng cố chấp im lặng của cậu… nhìn vừa đáng thương, vừa…”
Tengen khẽ ngừng lại, khóe môi nhếch lên,
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“…đáng yêu nữa.”
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Đừng—”
Em bật ra một tiếng run rẩy, như nửa cầu xin, nửa chống đỡ.
Uzui Tengen • 宇髄 天元
Uzui Tengen • 宇髄 天元
“Được rồi, không trêu nữa.”
Hắn khẽ cười, bàn tay rắn chắc vuốt nhẹ qua mái tóc em, rồi tiếp tục lau sạch từng vệt máu, tỉ mỉ như thể đó là một việc hệ trọng.
Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn lại hơi thở nặng nề của em xen lẫn tiếng khăn thấm qua sàn gỗ. Giyuu nhắm chặt mắt, vừa thấy bản thân nhục nhã, vừa bất lực, vừa… kỳ lạ ấm áp.
Em cúi mắt xuống, tầm nhìn dừng lại trên y phục đã nhuốm đầy máu. Hàng mày khẽ nhíu lại, sắc mặt thoáng chút không vui, như thể sự bẩn thỉu ấy khiến em khó chịu. Khoảnh khắc đơn giản ấy rơi gọn vào tầm mắt Tengen.
Gã khẽ sững người, bất giác bật ra một nụ cười rất khẽ. Hóa ra Tomioka Giyuu không phải lúc nào cũng mang gương mặt lạnh lùng, xa cách như tường băng. Cũng có khi, chỉ một cái nhíu mày, một thoáng lộ vẻ khó chịu, lại khiến em trở nên gần gũi, thậm chí có phần đáng yêu đến lạ.
Tengen không nói gì. Gã chỉ khẽ cười, ánh mắt phức tạp khó tả, giấu hết vào sau dáng vẻ thản nhiên thường ngày.
Ngoài kia, gió đêm đã bắt đầu nổi lên, mang theo hơi ẩm mát lạnh quấn lấy bóng đèn dầu leo lét. Trong căn phòng tĩnh lặng, có những điều chưa cần phải nói ra, nhưng đã khắc thật sâu.
.
.
─ •Nguyệt 003• ─
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play