Chap 4 - Gác Đêm

BẮT ĐẦU
Đêm buông xuống rừng già. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng mưa thấm qua tán lá, nhỏ giọt xuống mái lán dã chiến. Đoàn quân sau một ngày dài hành quân và giao tranh giờ đã chìm vào giấc ngủ vội vã. Chỉ còn tiếng thở đều, tiếng trở mình khẽ khàng trong bóng tối. Ở góc lán, Quang Anh khẽ kéo súng lên vai, lặng lẽ bước ra ngoài. Đêm nay đến lượt anh trực gác. Ánh trăng bạc lấp ló sau mây, chiếu xuống nền đất ẩm, soi rõ những hốc đá và thân cây phủ rêu.
Anh ngồi xuống gốc cây, tay giữ chặt súng. Mọi giác quan căng lên, nhưng trong lòng lại trống rỗng lạ thường. Những trận chiến liên tiếp khiến đầu óc mỏi mệt, nhưng chính khi yên ắng thế này, nỗi lo âu lại len lỏi mạnh nhất.
Liệu ngày mai có còn nhìn thấy mặt trời?
Tiếng bước chân khẽ vang sau lưng khiến anh cảnh giác quay lại. Là Duy, áo khoác lính trùm vai, súng đeo một bên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi thay phiên với cậu
Duy nói nhỏ, rồi ngồi xuống ngay cạnh mà không đợi đồng ý.
Quanh Anh cau mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa đến lượt cậu, nghỉ đi. Mai còn hành quân.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không ngủ được *nhún vai*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà gác một mình buồn chết. Có người ngồi cùng đỡ chán.
Quang Anh định phản đối, nhưng rồi thôi. Anh im lặng, mắt lại hướng ra màn đêm. Gió thổi qua, mùi ẩm mốc và khói thuốc súng cũ còn vương lại. Họ ngồi cạnh nhau, chỉ cách một khoảng ngắn, im lặng như hai bóng cây trong rừng.
Một lúc sau, Duy cất tiếng:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh này, cậu sợ chết không?
Câu hỏi đột ngột khiến Quang Anh khựng lại. Anh không quay sang, chỉ đáp khẽ:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai mà chẳng sợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ, tôi cũng ậy
Duy thở dài, mắt nhìn xa xăm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng nhiều lúc nghĩ, nếu chết mà chẳng ai nhớ đến, thì còn đáng sợ hơn.
Quang Anh siết chặt khẩu súng. Lời ấy như gõ đúng vào nỗi lòng anh. Ở chiến trường này, đồng đội có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hôm nay còn ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, mai đã nằm lại dưới lòng đất vô danh.
Anh hỏi lại, giọng khẽ đến mức gần như gió cuốn đi:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu... muốn an ngớ đến mình?
Duy im lặng một lúc, rồi mỉm cười:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ít nhất là gia đình. Và… có lẽ một người nào đó đủ quan trọng, để nghĩ đến mình mỗi khi trời mưa rơi thế này.
Quang Anh thoáng quay sang, ánh mắt chạm ánh mắt. Trong đôi mắt ấy, có điều gì vừa ấm áp vừa chông chênh, khiến tim anh xao động.
Để xua đi cảm lạ lẫm, anh hỏi:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhà cậu còn những ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba mất sớm, chỉ còn mẹ và em gái.
Duy đáp, giọng trầm xuống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ yếu, em còn nhỏ. Tôi đi lính, nhiều lúc sợ không còn ngày về, mẹ con chẳng biết bấu víu vào đâu.
Quang Anh lặng người. Anh hiểu cảm giác đó, nhưng theo cách khác: ba mẹ anh đều đã mất từ sớm. Anh nhập ngũ không có ai tiễn, cũng không có ai chờ. Trên đời, chẳng còn ai nhớ đến anh ngoài đồng đội.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn cậu?
Duy quay lại hỏi
Quang Anh ngập ngừng, rồi khẽ nói:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi… không còn ai cả.
Duy sững lại. Một thoáng im lặng, rồi cậu vỗ nhẹ vai Quang Anh, bàn tay chắc nịch.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì coi tôi như người nhà đi. Từ nay, chúng ta có sống chết cũng không bỏ nhau.
Quang Anh tròn mắt, không biết đáp gì. Lời nói ấy như lời thề không cần máu, không cần giấy mực, nhưng nặng tựa đá tảng trong tim. Anh khẽ gật, cổ họng nghẹn lại. Khoảnh khắc ấy, mưa rừng rơi nặng hạt hơn. Duy kéo áo khoác trùm thêm cho anh, dù bản thân ướt một bên vai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đắp vào, kẻo lạnh.
Duy nói dứt khoát, không chờ phản ứng.
Quang Anh nhìn tấm áo khoác nặng mùi mồ hôi và khói súng, nhưng lại thấy ấm áp lạ thường
Anh khẽ thì thầm:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu… lúc nào cũng lo cho người khác vậy à?
Duy bật cười, giọng vang giữa mưa:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không đâu. Chỉ lo cho những người quan trọng thôi.
Một thoáng im lặng. Quang Anh không hỏi thêm, nhưng tim đập rối. Trong tiếng mưa và bóng tối, hai người ngồi sát hơn, hơi ấm lan truyền qua từng thớ áo. Đêm ấy, họ không nói nhiều. Nhưng từng lời, từng cử chỉ đã khiến cả hai biết: từ đồng đội, họ đã bước sang một bậc mới "tri kỷ". Tri kỷ không cần nói ra, chỉ cần nhìn là hiểu, chỉ cần ngồi cạnh là thấy yên lòng.
_________
Khi trời gần sáng, mưa ngớt, trăng nhô ra khỏi mây. Quang Anh ngẩng đầu nhìn, ánh sáng bạc phủ lên khuôn mặt Duy, làm nó sáng rực giữa bóng đêm. Anh bất giác nghĩ: nếu ngày mai có chết, ít nhất anh cũng từng có một đêm gác như thế này, bên cạnh người mình tin nhất. Và chính từ đêm mưa rừng ấy, sợi dây gắn kết của họ không còn đơn thuần là đồng đội. Nó đã trở thành mối ràng buộc khó gỡ, âm thầm nhưng mãnh liệt, chuẩn bị cho những giông bão tình cảm sau này.
ENG CHAP
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play