Ngày tang lễ
Bầu trời xám xịt như phủ lên cả thành phố một tấm màn u ám. Từng giọt mưa lạnh buốt rơi lộp bộp xuống mái hiên, hoà cùng tiếng khóc than ai oán. Người đến viếng mặc áo tang trắng, từng dòng người lặng lẽ bước vào, khói hương nghi ngút khiến không khí càng thêm nặng nè.
Di ảnh của ông bà Diệp đặt trang trọng trên bàn thờ, đôi mắt hiền từ mỉm cười như còn sống nhưng lại khiến mọi người càng thêm đau đớn. Họ ra đi quá vội vã, bỏ lại đứa con gái bé bỏng chưa kịp trưởng thành.
Thảo Linh mặc chiếc váy đen nhỏ xíu, khuôn mặt non nớt nhạt nhoà nước mắt. Cô bé run rẩy đứng trước linh cữu, bàn tay bé xíu đưa ra như muốn chạm vào ba mẹ nhưng lại bị người lớn kéo lại.
Cô bé bật khóc lớn, mong rằng ba mẹ sẽ tỉnh lại dỗ cô bé nín khóc. Nhưng cô bé khóc mãi mà ba mẹ vẫn không tỉnh lại. Tiếng khóc ấy như xé toạc bầu không khí tang thương khiến ai nấy có mặt đều rơi lệ.
Bà Hoắc không kìm được, bước đến ôm chặt cô bé vào lòng, nước mắt tuôn rơi:
"Thảo Linh ngoan, từ nay con đừng sợ… con còn có bác gái và gia đình Hoắc gia. Từ bây giờ Hoắc gia chính là chỗ dựa cho con."
Ông Hoắc cũng khẽ thở dài, quay mặt đi che giọt lệ nơi khoé mắt. Họ từng là bạn thân của ông bà Diệp, nay nhìn cảnh đứa bé mới sáu tuổi mất ba mẹ, lòng họ như bị dao cắt.
Thừa Minh đứng đó, đôi bàn tay siết chặt thành nắm, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi, lần đầu chứng kiến sự ra đi tàn khốc như vậy, trái tim như bị xé toạc. Ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo bóng đang bé nhỏ đang khóc nấc kia.
Tiếng tụng kinh trầm bổng vang vọng khắp không gian, hoà cùng tiếng mưa rơi rả rích ngoài sân. Khi quan tài từ từ được hạ xuống, Thảo Linh vùng vẫy, gào khóc thảm thiết:
“Ba mẹ đừng đi! Con sẽ ngoan mà, con không muốn ở lại đây một mình đâu… Hay ba mẹ cho con đi theo với, con ở đây cô đơn lắm.”
Những người có mặt đều rơi nước mắt. Có người thì thầm:
“Tội nghiệp con bé quá… mới có sáu tuổi đã chịu cảnh mồ côi. Mong rằng con bé sớm ngày qua được nỗi buồn này.”
Khói nhang, tiếng khóc, tiếng mưa hòa quyện, biến tang lễ thành một khúc bi ca nghẹn ngào. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, số phận của Thảo Linh hoàn toàn đổi thay.
Bà Hoắc lau nước mắt, quay sang nhìn chồng và con trai khẽ gật đầu. Họ đã ngầm đưa ra quyết định: nhà họ Hoắc sẽ thay người bạn thân đã khuất, chăm sóc, nuôi dưỡng và bảo vệ cô bé này đến suốt đời.
...****************...
Tang lễ kết thúc, từng người ra về chỉ còn lại Thảo Linh và nhà họ Hoắc ở lại. Cô bé quỳ dưới đất khóc lóc, ông bà Hoắc nhìn cảnh này mà không kìm được nước mắt. Thừa Minh không biết làm gì, chỉ biết đứng bên cạnh cô bé.
Thấy trời sắp mưa rồi, cậu quay qua ông bà Hoắc:
“Ba mẹ, hai người về nhà nghỉ ngơi trước đi. Mấy hôm nay ba mẹ cũng mệt mỏi vì tang lễ rồi. Còn Thảo Linh cứ để con trông cho, lát nữa con sẽ đưa em ấy về nhà sau.”
Ông Hoắc nhìn lên trời rồi gật đầu nói:
“Con ở lại trông con bé cẩn thận. Lát nữa lựa lời đưa con bé về nhà nghỉ ngơi. Ba đưa mẹ về nghỉ ngơi trước không lát nữa mưa mất. Hai đứa nhớ đứng để bản thân bị ướt đấy.”
Nói xong thì ông Hoắc đưa bà Hoắc về Hoắc gia. Trước khi đi thì ông Hoắc đưa một chiếc ô to cho cậu rồi rời đi. Cậu đứng gần chỗ cô bé nhưng không nói bất cứ lời nào. Cô bé cứ quỳ ở đó, từ khi trời âm u sang trời đổ mưa to. Cậu đứng gần chỗ cô bé, mở ô che cho cả hai. Cô bé nhìn bia mộ với ánh mắt thất thần, buồn bã nói:
“Anh Minh, tại em, tất cả mọi chuyện này đều do em mà ra. Nếu em không đòi ba lái xe thì ba mẹ sẽ không xảy ra chuyện. Nếu em không đòi ba quay xuống nhìn em thì ba mẹ sẽ không nằm ở dưới đây. Là em hại ba mẹ em rồi.”
Cô bé vừa nói vừa bật khóc. Càng ngày cô bé càng khóc to hơn. Cậu đứng bên cạnh nhưng không ngăn cản. Suốt mấy ngày nay cô bé thay đổi hoàn toàn. Cả ngày không hề nói một câu nào hết, chỉ biết ngồi gần di ảnh của ông bà Diệp nhìn một cách vô hồn. Bà Hoắc nhìn càng này càng buồn bã.
“Chuyện này không thể trách em được. Sau này em lớn lên sẽ hiểu chuyện này một cách kĩ lưỡng. Còn bây giờ thì em phải sống thật tốt, nếu em cứ như thế này thì ba mẹ em ở trên trường sẽ không an tâm đâu.”- anh cố gắng an ủi.
“Không phải, mọi chuyện đều do em hết. Mọi người đều nói em là sao chổi khắc chết ba mẹ. Có phải em không nên sinh ra đúng không?”
“Sau này em không được suy nghĩ như thế. Hoắc gia sẽ luôn là chỗ dựa cho em, là nơi bảo vệ em suốt đời này.”
Cậu đứng bên cạnh ở bên cạnh cô bé đến khi trời mưa to. Cô bé chịu không nổi nữa cộng thêm mấy ngày nay không chịu ăn uống nên cô bé ngất đi. Cậu chỉ bế cô bé vào lòng, nhìn bia mộ của ông bà Diệp chắc nịnh nói:
“Bác trai, bác gái, hai bác ở bên thế giới bên kia cứ yên tâm. Cháu và Hoắc gia nhất định sẽ bảo vệ chăm lo cho Thảo Linh thay hai bác.”
Nói xong, cậu bế cô bé về Hoắc gia
Updated 29 Episodes
Comments