Bé Con Của Anh, Vợ Tương Lai Của Anh

Bé Con Của Anh, Vợ Tương Lai Của Anh

Chương 1

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng trong căn phòng bệnh trắng muốt, hòa cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Bầu không khí vốn căng thẳng bỗng vỡ òa trong niềm vui.

“Là con gái.”- y tá khẽ nói, đưa đứa bé đỏ hỏn còn quấn trong tã trắng cho người nhà.

Hoắc Thừa Minh đứng ở góc cửa, đôi chân khựng lại. Mới mười lắm tuổi, dáng người đã cao lướn, gương mặt điềm tĩnh, ít khi biểu lộ cảm xúc. Từ trước đến nay, cậu luôn bị khen là chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa nhưng vào giây phút này, trái tim lại đập thình thịch không còn cách nào kiềm chế.

“Thừa Minh, lại đây bế em bé thử đi.”- bà Hoắc dịu dàng gọi, giọng nói như có ma lực khiến cậu thiếu niên vô thức bước tới.

Bàn tay to lớn có chút lóng ngóng khi đỡ lấy sinh linh bé nhỏ. Đứa bé vừa chạm vào ngực cậu liền ngừng khóc, đôi mắt đen láy chớp chớp, ngơ ngác nhìn cậu.

Ánh mắt ấy khiến cả thế giới của Hoắc Thừa Minh bỗng chốc lặng đi. Một cảm giác xa lạ nhưng ấm áp len lỏi khắp lồng ngực. Cậu cúi đầu, ngón tay khẽ chạm vào bàn tay nhỏ xíu mềm mại, chỉ vừa đủ để bé gái nắm chặt. Khoảnh khắc ấy, tim cậu khẽ run- như thể sinh mệnh này vốn dĩ đã thuộc về cậu.

“Đặt tên cho con bé là Thảo Linh, mong cả đời này nó được nhẹ nhàng và tự do.”- ông bà Diệp nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, giọng nói chất chứa yêu thương.

Bà Hoắc nhìn con trai, khóe môi cong lên:

“Con thấy không, con bé hợp với con lắm.”

Ba Diệp bật cười, nửa đùa nửa thật:

“Nếu Thừa Minh không chê, mai sau Thảo Linh gả cho nó cũng tốt. Vừa có người chăm sóc, vùa kết thêm tình thân.”

Trong tiếng cười của người lớn, một lời nói vu vơ trưởng chừng chỉ là trò đùa bỗng gieo xuống mảnh đất màu mỡ. Không ai để ý, đôi mắt thiếu niên kia bỗng sáng lên rồi lại cụp xuống, giấu đi niềm xúc động khó gọi thành tên.

Trong lòng Hoắc Thừa Minh, một ý niệm lặng lẽ hình thành: mình sẽ bảo vệ cô bé này, cả đời không để ai làm tổn thương.

Không ai ngờ, cái ôm đầu tiên ấy lại trở thành khởi đầu cho một mối duyên trời định, gắn kết hai số phận vào nhau mãi mãi.

...****************...

6 năm sau

Thảo Linh vừa tròn sáu tuổi, ngồi trong lòng ông Diệp, hai bàn tay bé xíu giơ cao con búp bê mới mua, khoe với bà Diệp:

“Mẹ ơi, nhìn xem, con búp bê cũng biết chớp mắt nè.”

Bà Diệp cười hiền, đưa tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của con gái:

“Thảo Linh của mẹ xinh đẹp quá, chơi với búp bê thôi cũng giống như một nàng công chúa nhỏ.”

“Công chúa nhỏ thì phải có quà.”

Ông Diệp bật cười, từ trong túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình bướm lấp lánh, cẩn thận gài lên mái tóc mềm mại. Cô bé reo lên thích thú, ôm chặt lấy cổ ông Diệp, thơm lên má ông một cái chụt.

Khoảnh khắc ấy, cả gia đình ba người như được bao bọc trong vòng tay ấm áp.

Bữa tối hôm đó, ông bà Diệp bàn nhau chuyện ở công ty. Bà Diệp vuốt tóc cô bé, dặn dò:

“Thảo Linh ngoan, tối mai chúng ta qua nhà anh Thừa Minh ăn tối. Thảo Linh có nhớ anh Thừa Minh không?”

Cô bé gật đầu liên hồi, ánh mắt sáng rực tràn đầy tin tường:

“Có, con nhớ anh Thừa Minh và bác trai bác gái nữa. Hai bác luôn tặng con đồ đẹp lắm, con rất thích.”

Thảo Linh càng lớn càng hoạt bát và đáng yêu, mỗi lần cười núm đồng tiền xinh xắn xuất hiện. Trong mắt Thừa Minh, Thảo Linh giống như một chú chim nhỏ luôn ríu rít quanh mình, gọi “Anh Minh, anh Minh” không ngừng.

Hoắc phu nhân rất thích con gái nhưng do vấn đề sức khỏe nên bà Hoắc chỉ sinh một mình Thừa Minh. Từ lúc có Thảo Linh, bà Hoắc cưng chiều cô bé như con gái ruột. Chỉ có món đồ và bộ váy nào xinh thì bà đều mua tặng cho cô bé.

“Được, con muốn gì đều được hết. Sau này hai đứa kết hôn rồi thì con muốn gì mà chẳng được.”- ông Diệp xoa đầu cô bé, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương.

“Anh này, con mới 6 tuổi mà anh đã muốn gả con đi rồi. Không lẽ anh nỡ gả con đi sớm sao?”- bà Diệp ở bên cạnh đánh ông Diệp một cái.

“Tất nhiên là không nỡ rồi. Nhưng ít nhất gả vào Hoắc gia thì tôi còn yên tâm, chứ gả sang nhà khác thì tôi còn lâu mới gả.”- ông Diệp nắm tay bà Diệp an ủi.

Tiếng cười nói, tiếng thìa chạm bát hòa lẫn với giọng trẻ thơ hồn nhiên tạo nên môt bức trang gia đình hoàn hảo. Không ai biết rằng, đây chính là bữa cơm đoàn viên cuối cùng, cũng là ký ức ấm áp nhất để lại trong lòng Thảo Linh suốt những năm tháng sau này.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play