Xuyên Vào Cuốn Tiểu Thuyết Sống Thay Cho Nam Chủ
4 giờ chiều, tại một quán caffe, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến đập vào khung của sổ sát đất, phát ra âm thanh chói tai. Khách trong quán không nhiều, Yến Hạc Thanh và một người đàn ông ăn bận tử tế ngồi đối diện nhau. Người đàn ông lên tiếng xác nhận "Cậu không ký thật à?".
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống gương mặt thanh tú, điểm thêm chút sức sống cho đôi gò má gầy gò nhợt nhạt, cậu đáp "Đúng".
Yến Hạc Thanh đặt cây bút bi xuống đẩy bản hợp đồng về phía người đàn ông. Nghe vậy, người đàn ông kéo ghế đứng dậy "Tôi đi vệ sinh một lát", rồi cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.
Trong đầu Yến Hạc Thanh xuất hiện các dòng chữ "5 tuổi cậu nhường cơ hội được nhà giàu nhận nuôi cho Lâm Phong Trí; 18 tuổi được Lục Mục Trì bao nuôi; 19 tuổi cậu mắc hội chứng Stockholm, đem lòng yêu Lục Mục Trì; 20 tuổi Lâm Phong Tí mắc bệnh giác mạc hình thoi, cậu bị ép hiến giác mạc cho em trai; 21 tuổi cậu chắn xe cho Lục Mục Trì, chết vì tai nạn giao thông.
Tổng cộng 21 năm, cuộc đời cậu được sắp đặt đâu ra đó, tất cả cột mốc cuộc đời cậu đều là bước nệm cho Lâm Phong Trí.
Mà hôm nay chính là sinh nhật 18 của Yến Hạc Thanh, cậu vừa còn định ký vào giấy bùa đòi mạng mình.
Lục Mục Trì yêu Lâm Phong Trí nhưng không nhận lại được từ cậu ta, khi thấy cậu và Lâm Phong Trí có gương mặt hao hao nhau hắn đã mở lời bao nuôi cậu, cậu từ chối hắn liền đi gặp ba mẹ nuôi cậu. Cũng bởi cha mẹ nuôi mờ mắt trước số tiền rơi từ trên trời xuống nên đã đồng ý ngay tắp lự, vì thế mà cậu mới đang ngồi ở đây.
Yến Hạc Thanh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa nơi cơn mưa rơi xối xả như đang muốn gội rửa cả thế giới này. Nơi sâu thẳm trong cậu bỗng nhiên nhộn nhịp, sôi trào, tắt cả những gì đã ăn từ hôm qua ọc thẳng lên cổ họng, cậu chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Bên trong nhà vệ sinh không một bóng người, cậu chống tay lên bồn rửa nôn những thứ trong bụng ra, sau khi nôn cậu hứng nước xúc miệng xối đầy nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo.
Cuối mùa thu, thời tiết lạnh thấu xương, cậu chỉ mặc chiếc áo hoodies mỏng. Ngẩng đầu lên, trong gương là một gương mặt xanh xao, hốc hác, chẳng thấy miếng thịt nào. Đông tử nâu nhạt, điểm màu vàng cát long lanh, ầng ậc nước, đuôi mắt dài, hẹp, hơi xếch lên, điềm tĩnh, đơn thuần mà cuốn hút lạ thường
Yến Hạc Thanh đưa tay lên, những đốt tay gầy gò như đốt tre chầm chậm xoa mặt cậu. Đoạn văn kia lần nữa xuất hiện trong đầu.
[Đầu ngón tay Lục Mục Trì chậm mãi lướt qua mắt Yến Hạc Thanh, giọng điệu dịu dàng đầy dụ dỗ:Cậu sẽ đồng ý đúng không?"
Hai mắt Yến Hạc Thanh ngấn lệ, cậu sợ hãi vô cùng, khần khoản cầu xin"không, em.... em không thể mất đi đôi mắt này được...."
Lục Mục Trì lập tức nhớ đến Lâm Phong Trí đang khóc lóc, nóng nảy nắm chặt tóc Yến Hạc Thanh, giật mạnh lên trên.
"A!"Yến Hạc Thanh không hề phòng bị, bị ép ngửa cổ lên, cậu kêu gào thảm thiết"Đau, Lục Mục Trì, anh bỏ ra đi được không?"
"Trí Trí còn đau hơn cậu!" Lục Mục Trì giật mạnh.
Yến Hạc Thanh có cảm giác cả da đầu mình cũng sắp bị Lục Mục Trì kéo rách. Khi cơn đâu chạm đến đỉnh điểm, cậu chẳng còn cảm thấy đau nữa, tầm mắt bị ép đưa lên đèm trùm pha lê tên trần nhà. Rực rỡ, chói mắt, không thể thấy được Lục Mục Trì. Cậu cố hết sức để chuyển động nhãn cầu"Lục Mục Trì em...., cho em nhìn anh đi...." Muốn đổi lấy 1 chút sót thương của Mục Lục Trì.
Lục Mục Trì cười khẩy:"Cậu mà cũng xứng à?Yến Hạc Thanh, cậu chớ có quên, cậu là món đồ tôi tốn 3 tỷ để mua về, đừng nói là tôi muốn đôi mắt của cậu, dù cóp muốn cậu chết, cậu cũng phải chết."
Nước mắt ồ ạt chảy ra, Yến Hạc Thanh cố giẫy dụa lần cuối:"Tại sao cứ phải là mắt của em?"
"Cậu là anh ruột của Trí Trí, cùng chung một dòng máu sẽ tương thích với Trí Trí hơn"....]
Updated 23 Episodes
Comments