Mắt chạm mắt, chạy.

"..."

Trần Hoài Ngọc nghe cô nàng Lê Hân kêu loạn, trong lòng có dự cảm mà quay đầu lại.

Khi ấy có lẽ là do tiếng kêu của Lê Hân quá đặc sắc, cũng không rõ họ có nghe hiểu hay không mà nhóm người vừa đến kia cũng quay đầu nhìn lại đây.

Trần Hoài Ngọc đột nhiên đụng phải một đôi mắt xanh lá cây như tạo vật của trời đất khiến cô hơi sững người.

Màu xanh lá... Thân là người hay tới lui ở nước ngoài, Trần Hoài Ngọc cũng biết màu mắt xanh lá không chỉ hiếm ở mỗi Nga mà khắp nơi trên thế giới đều rất hiếm có màu này. Trần Hoài Ngọc từng quen biết một người bạn ở Scotland, anh ta có một người bạn gái cũng có màu mắt này, với mái tóc màu nâu uốn lượn, cô ấy như một tinh linh của rừng rậm vậy, đẹp khó tả.

Trần Hoài Ngọc chỉ từng được thấy cô bạn gái của người nọ qua ảnh chụp, nhưng không ngờ cô lại được tận mắt chứng kiến một người cũng có màu mắt này. Ngay tại Việt Nam.

Cô bất giác muốn nhìn xem khi sở hữu một đôi mắt như thế người nọ trông như thế nào.

Thế là trái ngược với Lê Hân đang mờ mắt vì sắc đẹp hại dân thì Trần Hoài Ngọc lại mang theo thưởng thức nhìn người đàn ông nọ.

Đúng, đó là một người đàn ông. Từ đôi mắt, Trần Hoài Ngọc liền nhìn thấy khuôn mặt của anh trước tiên.

Đó là một khuôn mặt điển trai, góc cạnh, sắc bén... Trần Hoài Ngọc sững sốt trong giây lát khi bắt gặp tổng thể ngũ quan của người nọ.

Thế mà cô lại không được nhìn thấy sự dịu dàng, thuần khiết như mình đã tưởng. Khi màu mắt kia nằm trên khuôn mặt của một người đàn ông, nó trở nên khác hẳn, đôi mắt kia liền như mắt một con sói, lạnh đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Mà vừa nhìn thấy xong liền muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Phản ứng tiếp theo của cô là cụp mắt xuống, sau đó không chút do dự lôi cô nàng Lê Hân đang nóng lòng muốn thử định nhào lên bắt chuyện đi.

"Này cậu làm gì thế hả? Hoài Ngọc!"

"Hoài Ngọc, Hoài Ngọc! Cậu không đu thì đừng cản trở mình chứ!"

Trần Hoài Ngọc nhức đầu: "Cậu bớt chút đi."

Khi nói lời đó cô vô thức đưa mắt nhìn lại, sau đó liền lập tức quay đi.

Hành động kéo Lê Hân càng tuyệt tình, mặt cho cô nàng gào thét.

"Kenelm, làm sao thế?"

Apple vỗ vai người đàn ông còn cao hơn anh ta một chút, vừa đưa mắt nhìn theo tầm mắt của người nọ, sau đó ngã ngớn nói: "Ưng ai trong hai cô ấy rồi hả?"

Kenelm dời mắt về, sau đó dứt khoát hất cái tay đang đè trên vai mình xuống, không chút lưu tình.

Apple cười mắng một tiếng bằng tiếng mẹ đẻ, sau đó cũng không giận mà nhào lên choàng cổ anh nói: "Sao nào, nói nghe chút đi!"

Kenelm bị hắn làm phiền quá, phải lên tiếng, nhưng là đâm chọt: "Dạo này trong đầu anh chỉ toàn mấy thứ này thôi à?"

Apple lại không chút xấu hổ hất cằm nói: "Cuộc sống đã có bao nhiêu thú vui đâu, tôi là biết hưởng thụ hiểu không?"

"Nhưng mấy em ở nhà dù sao cũng nhìn chán rồi, được dịp sang nước bạn, đương nhiên là phải tranh thủ cơ hội nhìn nhiều hơn. Tôi thấy mấy cô gái Việt cũng rất táo bạo đó, nếu gặp trúng gu tôi chắc tôi phải thử một lần."

Kenelm không muốn nghe cái gả đầy đầu nòng nọc này ba hoa bốc phét, nhanh như chớp bắt lấy cái tay đang choàng cổ mình, đột nhiên dùng sức gồng một cái.

Apple cứ thế bị anh vật ngã nhào xuống nền cát.

May là cát...

Tình huống đột ngột này lập tức thu hút sự chú ý của đám người, ai náy đều sững sốt nhìn qua.

Trong khi Kenelm vật Apple xong thì dửng dưng bỏ đi trước.

Apple nằm trên cát cũng kinh ngạc, sau đó mắng shit một tiếng rồi bật cười, bật dậy như một con báo.

Rồi anh ta phóng cái vèo đến sau lưng Kenelm đang đưa lưng về phía mình.

Đám anh em không hiểu gì nhưng cảm thấy có vẻ chỉ là đùa giỡn liền huýt sáo không ngừng.

Trần Hoài Ngọc bị tiếng động này thu hút, không nhịn được nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông mắt xanh lá nọ nhanh như chớp khom tấm lưng dày dặn, suýt soát né tránh cái nhào tới như hổ báo của Apple, sau đó thuận tay móc lấy bụng anh ta, vật mạnh xuống cát thêm cái nữa.

Đám anh em trong nhóm họ vỗ tay rầm rầm.

Trần Hoài Ngọc sững sốt nghe Lê Hân ô mai gót ca thán không ngừng bên tai: "Ôi chúa, cậu không thấy pha vật lộn ban nãy đầu, anh ta đẹp trai dã man luôn ấy!"

"..."

Cô không thể không công nhận, đúng là đẹp trai thật.

Nhưng mà cô hơi ớn thêm rồi đó.

Trần Hoài Ngọc vội vàng quay đầu đi ngay lúc lại suýt đụng vào tầm mắt người nọ nữa, cô vừa nghĩ nguy hiểm quá vừa dứt khoát lôi Lê Hân đi cho bằng được.

Người nọ quá nguy hiểm, cô không có thấy kích thích như Lê Hân nói chút nào hết.

"Hoài Ngọc cậu thật quá đáng!"

Lê Hân hét rầm lên, nhưng vẫn bất lực bị Trần Hoài Ngọc kéo đi mất.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Cái gì hiếm thì cái đó càng quý, nhỉ:) Chị nhìn thấy "đồ quý hiếm" thế mà chị lại muốn bỏ chạy là sao. Là thỏ nhỏ đang căng thẳng trước sói đấy à/Hey//Smirk/

2025-09-15

6

Phạm Tuyết Mai

Phạm Tuyết Mai

ơ Nga mà sao có quả táo cắn dở ở đây/Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2025-09-15

3

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Sao chị chạy nhanh hơn cả thỏ thế, nếu đã là định mệnh rồi có chạy cũng không được đâu chị😆😆😆😆😆 cơ mà anh mạnh mẽ thế làm chị sợ rồi đó🤣🤣🤣🤣🤣

2025-09-15

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play