Tình Tới Chạy Không Thoát.
"Hoài Ngọc, cậu mới có hai mươi bốn thôi mà sao cứ như bốn mươi bốn vậy?"
Lê Hân bất lực nhìn cô bạn thân đã chơi với nhau suốt bảy năm, từ cấp ba đến đại học rồi tới bây giờ, không thể không nói lời thấm thía đầy giả trân: "Cậu nên giống mình này, đu A80 rầm rộ trong dịp quốc khánh biết không?"
"Thế mới là cuộc sống."
Trần Hoài Ngọc ngược lại vẫn rất ung dung, dửng dưng nói: "Tuy mình không đi đến tận nơi được nhưng vẫn xem trực tiếp trên mạng."
Lê Hân ai oán ngay: "Xem của cậu mà là thanh xuân gì! Cậu chỉ xem cái phần nghi thức thôi! Cậu phải xem mấy anh quân nhân cao to, đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn!"
Trần Hoài Ngọc không tiếng động khinh bỉ, nghiêm túc nói: "Lúc mình công tác vẫn nhìn thấy mỗi ngày."
"..."
Lê Hân vừa bất lực vừa ghen ghét, oán hận nhưng cũng thật bị cô nói cho cạn lời.
"Được thôi, mình không nói nữa."
Nhưng cô nàng nhanh chóng nghĩ thông suốt, cười ranh mãnh nói: "Nhưng lần này được nghỉ phép cậu phải nghe mình."
"Không phải mình đang đi cùng cậu à?"
Trần Hoài Ngọc nhìn cô nàng kiểu, cậu còn muốn gì nữa.
Lê Hân cười cười, vừa kéo tay cô rời khỏi phòng khách sạn.
"Đi thôi, mình giúp cậu bổ sung thiếu sót trong quốc khánh này."
Cô nàng cười quá đáng nghi, chính Trần Hoài Ngọc vốn không nghĩ gì lại đâm ra ngờ vực: "Không phải cậu lại định bày trò gì đấy chứ."
Lê Hân cười dâm đãng kéo cô vào thang máy, thập thụt ghé lại nói: "Mình nhận được một tin rất chính xác, rằng mấy anh lính Nga đến tham gia lễ duyệt binh lần này đang nghỉ dưỡng tại Đồ Sơn, hơn nữa còn là tại khách sạn này đó."
"Nếu may mắn thì chúng ta đi thang máy còn gặp được mấy ảnh, cậu nói xem với nhan sắc như này, như này của mình và cậu có thể ẵm được một anh không?"
Trần Hoài Ngọc trố mắt nhìn cô nàng đang ngó nghiêng cửa thang máy mà không nói nổi nên lời.
Té ra cái cô nàng này rủ cô đi Đồ Sơn nghỉ dưỡng là vì đu trai, mệt cô còn nghĩ...
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra như một phép thần theo mong muốn của Lê Hân.
Trần Hoài Ngọc cũng giật mình, vô thức đưa mắt qua.
Cửa thang máy hoàn toàn mở ra, đứng bên ngoài là một bác dọn phòng, ba người sáu mắt nhìn nhau.
Trần Hoài Ngọc: "..."
Lê Hân: "Hầy!"
Cuối cùng họ vẫn thuận lợi đến được sảnh trệt của khách sạn mà không gặp được bất cứ anh lính Nga nào.
Trần Hoài Ngọc tự nhiên buồn cười, chọc eo cô nàng Lê Hân đang yểu xìu, trêu: "Nếu cậu tin vào tin tức này như vậy thì kiểu gì chả gặp được."
Lê Hân quay phắt qua nhìn cô: "Sao vậy, rốt cuộc cậu đã chịu đu trai với mình rồi à?"
Trần Hoài Ngọc bị cô nàng ép sát lại mà buồn cười đẩy đầu cô nàng ra, không sao cả nói: "Dù sao mình cũng không thể giữa đường bỏ về được, hơn nữa ban đầu mình cũng định đi nghỉ ở Đồ Sơn. Cho nên cậu đu của cậu, mình nghỉ dưỡng của mình, có xung đột gì đâu."
"Xì!"
Lê Hân chán, dùng dằng bỏ đi trước.
Trần Hoài Ngọc buồn cười, đuổi theo kéo tay cô nàng.
Sau đó hai người vừa cười vừa đùa đi ra bãi biển.
Hai người đều không biết sau khi hai người vừa đi thì từ thang máy khách sạn tràn ra một đám đàn ông hình thể cao lớn, mặc quần bơi, khoác áo sơ mi nhưng không cài nút, ẩn hiện cơ ngực, cơ bụng săn chắc...
Dạo này ở phía Bắc đất nước nhiều mưa gió, Đồ Sơn cũng bị ảnh hưởng rất lớn, tuy vậy nhờ vào dịp quốc khánh này mà trên bãi biển vẫn có không ít du khách trong và ngoài nước.
Cơ mà đối với người muốn đi nghỉ dưỡng như Trần Hoài Ngọc thì càng ít người càng tốt.
Tóm lại cô rất vừa ý với cảnh tượng bây giờ ở Đồ Sơn.
Khu hai của Đồ Sơn là một bãi tắm dài với bãi cát trắng nhìn mà mê mắt.
Trần Hoài Ngọc đội nón rộng vành một tay vịn vành nón vươn cổ hít thở không khí trong lành, cảm thấy quyết định đến Đồ Sơn nghỉ dưỡng là đúng.
Sau hai năm quần quật với công việc, cô cũng chẳng biết mình vì hoài bão hay chỉ đơn thuần là thuận theo tự nhiên nên phải không ngừng tiến về phía trước. Bởi vì công việc nên cô cứ bay đi bay về từ nước ngoài và trong nước, ngay dịp lễ quốc khánh này đúng lúc cô đang ở nước ngoài nên không thể cùng Lê Hân đi tham gia náo nhiệt. Cuối cùng vì đền bù cho cô nàng mà họ đã đến Đồ Sơn.
"Cậu nói xem rốt cuộc tin tức của mình có đúng hay không?"
Lê Hân đột nhiên có chút không tự tin.
Trần Hoài Ngọc cười cười, nhưng cô chưa kịp an ủi cô bạn thì bị một trận tiếng ồn ào không giống bình thường vang lên phía sau cắt ngang.
"Ôi trời đất thánh thần ơi!"
Updated 34 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Nổ phát 15 ly cafe tới tận cửa cho bà tỉnh nguyên tháng luôn🤣🤣🤣🤣🤣
2025-09-15
5
So Lucky I🌟
Ê sao mà như ai kia đang đu trend thế nhỉ, này là già rồi còn ham hố à/Chuckle//Chuckle//Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-09-15
5
So Lucky I🌟
Có câu thế này này: chưa đi chưa biết Đồ Sơn, đi rồi mới thấy cũng như đồ nhà. Thôi thay vì đi chen chúc thì ở nhà nằm máy lạnh ôm dai chẹp ăn đồ ngon cũng sướng🤣🤣🤣🤣🤭🤭🤭
2025-09-15
6