Diệp Phu Nhân! Em Lại Không Ngoan
Khách sạn BA.
Mạc Nhã Linh là cô gái vui vẻ hoạt bát vì cô luôn sống trong một gia đình đầm ấm còn có cả vị hôn phu yêu thương mình hết mực. Cô luôn được mọi người ngưỡng mộ vì vậy chẳng bao giờ sẽ nghĩ đến ngày hái quả ngọt. Chỉ còn hai tháng nữa thôi, cô sẽ kết hôn cùng trúc mã của mình Tạ Hoài Đức. Vậy mà... Có ai hiểu được những gì cô thấy vào lúc này không. Đau, đau lắm.
Hôm nay không phải tự nhiên mà cô xuất hiện ở đây. Tình cờ nhận được cuộc gọi của một người bạn nói có việc cần cô giúp đỡ.
Lúc này, điện thoại trong túi xách cứ reo liên tục nhưng cô nào nghe thấy nữa. Tai cô cứ ùm ùm vì những gì mình nghe thấy.
Một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau bước về phía hành lang.
"Anh Đức! Chúng ta cứ lén lút như vậy mãi sao. Còn hai tháng nữa anh kết hôn với... Em sẽ sống thế nào." Giọng cô gái tủi thân vang lên. Là bạn thân của cô Tô Kiều Oanh.
"Em yên tâm. Mọi chuyện anh đã nghĩ đến. Mạc Nhã Linh sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ đến quan hệ chúng ta. Chỉ cần anh có trong tay tất cả thì anh sẽ trở về bên em."
"Em thấy anh cưng chiều cô ta, em khó chịu lắm."
"Đừng nhắc đến cô ta nữa. Suốt ngày cứ bảo thủ chán chết đi được." Hắn ta liền xoay người lại áp chặt cô gái vào bức tường mà hôn ngấu nghiến. Bàn tay mò mẫm vào trong chiếc váy lỏng lẻo ấy mơn trớn.
Âm thanh dâm đãng bắt đầu vang lên giữa hành lang vắng người.
Mạc Nhã Linh lấy tai bịt kín tai mình, trượt dài xuống nền gạch lạnh lẽo nước mắt rơi xuống. Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy. Hoá ra, mình chỉ là con ngốc trong mắt họ.
"Anh thật hư. Vào phòng em sẽ cho anh xung sướng." Tô Kiều Oanh nũng nịu.
"Được! Vào nhanh lên anh không chịu nổi nữa rồi."
Rầm! Tiếng cửa phòng đóng lại.
Ngốc cũng biết bên trong đang diễn ra chuyện gì rồi.
Mạc Nhã Linh cố gắng hít sâu một hơi thật dài, vịn tường đứng dậy. Cô đi đến cánh cửa phòng ấy tay chạm vào chốt cửa nhưng vẫn là không có can đảm. Dù cô rất muốn để họ nhìn thấy sự tồn tại của mình nhưng để làm gì chứ... Yêu nhiều chưa chắc được đền đáp.
"A... Ưm..."
Âm thanh dâm đãng ấy lại vang lên.
Mạc Nhã Linh xoay người bỏ chạy. Cô không muốn nghe nữa. Đủ lắm rồi.
Chạy một mạch ra khỏi khách sạn với gương mặt đầy nước mắt.
Mọi người đều tò mò nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh ấy.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Sao mà biết được chứ."
***
Bar X.
Âm thanh náo nhiệt vang lên ầm ĩ, những cặp trai gái đung đưa theo nhịp điệu. Những trò hư hỏng cũng đang xen vào nhau. Khiến một cô gái ngoan ngoãn như Mạc Nhã Linh phải đỏ mặt. Nhưng hiện tại, cô đã ngà ngà say chỉ nhìn với đôi mắt hờ hững.
Tay cô cầm lấy ly rượu uống hết rồi lại rót tiếp.
Ánh mắt của những gã đàn ông nhìn cô gái nhỏ uống say đầy thèm khát, mà hiện lại đi một mình.
Một tên đàn ông tóc vàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh.
"Cô em! Có cần người tâm sự không?"
Mạc Nhã Linh nhếch môi cười lạnh.
Ly rượu chuẩn sát tạt vào mặt anh ta.
"Con khốn mày..." Hắn ta đứng bật dậy muốn động tay.
Bất ngờ, cánh tay bị giữ lại.
"Xin lỗi anh! Bạn gái tôi có vẻ say rồi. Xem như bồi thường thiệt hại." Anh là Diệp Bạch. Phần mái tóc hơi dài rũ xuống. Vẻ ngoài ôn nhu với gọng kính bạc.
Một giọng nói trầm lạnh vang lên khiến Mạc Nhã Linh cố mở đôi mắt ra. Người sở hữu giọng nói êm tai như vậy sẽ có bộ dạng thế nào. Cô loạng choạng rồi nằm úp mặt xuống bàn.
Tên vừa rồi đang tức giận liền được dập tắt bởi số tiền trước mặt.
"Hừ! Cậu nên quản bạn gái mình cho tốt."
Hắn ta nhận lấy số tiền rồi nhanh chóng bỏ đi.
Người phía sau chàng trai vừa lên tiếng nghi hoặc hỏi. Anh ta là trợ lý của anh Phạm Văn.
"Boss! Thật sự là..."
"Không quen biết." Diệp Bạch đẩy nhẹ gọng kính hai tay đút vào túi.
"???" Trong đầu anh ta hiện lên ba dấu hỏi to đùng. Không quen mà bỏ tiền ra giải quyết giúp người ta. Boss à! Anh cũng quá hào phóng rồi. Nhưng anh ta nào dám nói ra.
"Đưa cô gái này đến nơi an toàn. Tôi sẽ đợi cậu bên ngoài." Diệp Bạch để lại một câu rồi bước ra ngoài.
"Vâng!" Phạm Văn gật đầu lại nhìn xuống cô gái gục ngã trên bàn.
Suy nghĩ một lúc ta lại cảm thán.
"Cô là cô gái tốt số nhất năm rồi."
Có vẻ như boss hôm nay tâm trạng tốt nên mới vậy.
***
Mạc Nhã Linh bị tiếng chuông báo điện thoại ầm ĩ vang lên đánh thức. Đầu cô hiện tại rất đau...
Bất chợt cô giật mình ngồi bật dậy kiểm tra quần áo trên người.
"Phù!" Mạc Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ vẫn rất ổn.
Cô lại nhìn xung quanh một vòng. Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Đêm qua mình nhớ là vào bar uống rượu. Uống nhiều đến nỗi chẳng nhớ được gì.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Vừa nhìn đến cái tên này liền làm tâm trạng cô trùng xuống. Hình ảnh đó lại xuất hiện khiến cô ghê tởm.
Nhưng cô muốn biết anh ta sẽ nói những gì. Ai làm cô tổn thương cô sẽ trả lại. Tay cô chậm chạp ấn nghe.
Đầu dây bên kia liền không kiên nhẫn quát lên.
[Em đã đi đâu cả đêm không về nhà. Em có biết anh rất lo lắng cho em không?]
Lo lắng! Nghe đến câu này tim cô thắt lại, nước mắt đã trực trào thi nhau rơi xuống. Anh ta nói dối mà không biết ngượng à.
[Nhã Linh! Nhã Linh!]
Không nghe được câu trả lời Tạ Hoài Đức nhíu mày gọi lớn.
"Em đang bận!" Mạc Nhã Linh lạnh nhạt nói một câu liền tắt máy. Cô không muốn anh ta biết mình đang khóc. Cô không muốn mình yếu đuối trước tên tra nam này. Tuyệt đối không.
Lại một hồi chuông khác vang lên.
Mạc Nhã Linh vội vàng lau nước mắt trên mặt mình. Ấn nghe.
Điện thoại vừa thông cô như ngã quỵ.
Updated 45 Episodes
Comments
Joyce🌟
Đọc văn án đã thấy thú vị hấp dẫn đó, chẳng cần xuyên chị đây cũng có thể làm lại cuộc đời, đá đứt tra nam sang một bên để tìm chồng mới tốt hơn/Chuckle/ Chúc mừng truyện mới nhé tác /Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
2025-09-18
7
So Lucky I🌟
Chưa cưới chưa là vợ chồng và quan trọng hơn hết là cô ấy vẫn còn giữ được bản thân, không bị vấy bẩn bởi tên tra nam thúi nát là mừng rồi. Bị phản bội cũng không sao, may mà phát hiện ra sớm.. vẫn còn cơ hội thật tốt để làm lại cuộc đời bên người đàn ông thực sự yêu thương. Đời giờ không thiếu đàn ông mà đàn ông tốt cũng còn đầy. Đá đi viên mắt cá chị lụm lại được trân châu.
2025-09-18
6
Huê Nguyễn
chào mừng em gái đã trở lại cùng bạn đọc ,hi vọng tp này sẽ có nhiều thú vị
2025-10-02
2