Chương 2

Một tháng thời gian trôi qua thật nhanh, Mặc Thanh mang theo tâm tình mệt mỏi xách va ly về nước, ban đầu cô lựa chọn là ở lại học thêm bốn năm nhưng vị giáo sư chủ nhiệm của cô lại quăng cho cô một chiếc bánh nói rằng ông có quen biết với một người bạn ở trong nước, nếu cô đến đó thực tập chắc chắn nắm giữ 70 phần trăm thành công.

Vậy nên cô liền xuất hiện ở đây, đứng trước cổng sân bay mà trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đã năm năm rồi cô không trở về, mà kỳ thực cô cũng chẳng muốn về, cô không muốn nhìn đến những người được gọi là gia đình kia.

Mặc Thanh đang chìm trong hồi ức liền nghe được có người gọi tên mình.

Tô Phùng Hy là người bạn duy nhất của cô ở trong nước, cũng là em họ của cô. Cả hai từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm cũng thuộc dạng thân thiết như chị em ruột.

Khi hay tin Mặc Thanh về nước thực tập nửa năm, Tô Phùng Hy là người duy nhất vui mừng, trong khi đó ba mẹ cùng em trai của cô thì ngược lại, bọn họ mắng nhiếc cô là người không biết cầu tiến , uổng công bọn họ ở nhà khắp nơi khoe khoang nói cô ở bên đây thế này thế kia, còn định khi trở về sẽ tổ chức tiệc để cả gia đình được mở mày mở mặt.

Ha ha ha thật là buồn cười làm sao, bọn họ chưa từng một lần quan tâm đến cô, trong suốt năm năm du học bọn họ chưa từng gửi cho cô được một đồng nào,cô đều dành nhiều thời gian vào việc đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí, thậm chí ngay cả việc ăn uống đối với cô cũng là một kiện sự tình sa xỉ, hầu hết cô đều thức đêm tới tận 4 giờ sáng để tự học, thời gian ngủ một ngày không nổi hai tiếng vậy mà giờ đây họ trách cô khiến gia đình mất mặt.

Mà lý do cô thà qua bên đó chịu khổ cũng không muốn ở lại là vì một cái giá bán. Ba cùng mẹ của cô bọn họ muốn đem cô gả cho một ông già đã hơn sáu mươi tuổi với yêu cầu bên kia phải đưa sính lễ là hai trăm triệu cùng một căn nhà.

Khi biết chuyện Mặc Thanh đã rất sốc, cô khóc liền mấy ngày mấy đêm nhưng đổi lại chỉ là những câu nói vô tình kia.

"Con gái mà, lớn lên ai mà chẳng lấy chồng, mày xem ông Lý tuổi cao như vậy lại chỉ có một đứa con trai còn chưa lấy vợ, mày qua bên đó vừa làm hài lòng ông Lý lại vừa quyến rũ con trai ông ấy, biết đâu tương lai khi ông Lý chết đi thì mày chính là phu nhân của nhà Lý gia, đến lúc đó không chỉ nhà ta mở mày mở mặt mà em trai mày cũng bớt chịu khổ".

Mặc Thanh nhớ rất rõ những câu nói vô tình kia, bọn họ thà để em trai bớt cực khổ cũng không một lần nghĩ đến cô , rốt cuộc cô trong mắt họ có vai trò gì chứ.

...

"Chị Mặc Thanh, cho chị này". Tô Phùng Hy đưa cho Mặc Thanh một ly trà sữa sau đó tươi cười hỏi han cô.

"Ngồi lâu như vậy chị hẳn là mệt rồi, đi em đưa chị đi ăn chút gì đó sau chúng ta về căn hộ cho thuê của em nghỉ ngơi nhé, đợt này em đang độc thân nên nếu chị chưa tìm được nơi nào ưng ý thì cứ việc ở lại".

"Cảm ơn em". Mặc Thanh mỉm cười đáp, đã rất lâu rồi cô mới tươi cười thật lòng như thế.

Địa phương Tô Phùng Hy lựa chọn ăn trưa là một quán ăn ven đường, cả một gian quán chỉ có khoảng bốn bàn ăn, hẳn là ngày thường cũng không đông khách cho lắm.

Tựa như nhìn ra được sự nghi hoặc của Mặc Thanh. Tô Phùng Hy lè lưỡi tinh nghịch đáp.

"Chủ quán là đối tượng em đang theo đuổi...

"Ồ". Mặc Thanh liền hiểu rồi.

Nguyên lai vì muốn theo đuổi người ta nên cô em họ này của cô mới ngày ngày qua đây ăn bám đối phương không thôi.

Cả hai đang câu được câu không trò chuyện thì cô gái được coi là đối tượng theo đuổi của Tô Phùng Hy liền bưng ra hai bát phở nhìn vô cùng hấp dẫn.

Dương Mạn Mạn nhìn thoáng qua Mặc Thanh, trong ánh mắt không rõ là đang miên man suy nghĩ cái gì.

"Coi em kìa, lớn thế rồi mà nết ăn vẫn chẳng thay đổi". Mặc Thanh bất đắc dĩ lấy khăn giấy lau vết nước dính dưới cằm Tô Phùng Hy.

Tô Phùng Hy cũng không cản mà còn rất tự nhiên lè lưỡi tiếp tục bưng bát lên húp lấy húp để.

Mặc Thanh vô ngữ thu tay lại, khi cô tiếp tục định ăn thì phát hiện không biết từ khi nào sau lưng mình đã đứng đó một bóng người. Theo bản năng liền xoay đầu nhìn lại, Mặc Thanh liền trợn tròn mắt kinh ngạc sau đó vội vàng quay mặt lại, cũng bưng lên tô phở bắt đầu cắm mặt vào uống.

"Chúng ta có phải hay không từng gặp nhau".

"Phốc khụ khụ khụ". Mặc Thanh vốn đang cầu nguyện trong lòng hy vọng mình chỉ là nhận lầm người nhưng khi bị hỏi như vậy thì cô chắc chắn rằng người đang đứng sau lưng cô kia chính là nữ nhân cùng cô mây mưa đêm hôm đó.

"Ha ha, làm sao có thể, chắc chị gái xinh đẹp đây nhận lầm người rồi". Mặc Thanh nhất quyết không chịu khai nhận, chỉ cần cô không nhận thì ai làm gì được cô.

"Vậy à".

Chỉ thấy cô gái kia mang vẻ mặt nuối tiếc xoay người rời đi, thấy đối phương bước chân đi xa lúc này Mặc Thanh mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng một hơi này chỉ vừa thở ra liền lần nữa nhấc lên.

Bởi lẽ nữ nhân kia vốn đã rời đi nay lại quay về, đã vậy còn đặt trước mặt Mặc Thanh ba tờ tiền, ba tờ tiền này Mặc Thanh cô nhận ra bởi nó là ba tờ tiền cô bo cho cô ấy trước khi rời đi...

Cô gái kia không nói thêm gì mà trực tiếp xoay lưng rời đi, lần này cô ấy đi thật nhưng lại khiến Mặc Thanh cảm thấy chột dạ không thôi, cảm giác như bản thân là những gã nam nhân tệ bạc ngoài kia, ăn xong liền kéo quần lên phủi sạch quan hệ...

Hot

Comments

yuuki💦

yuuki💦

hú hú 🤣🤣

2025-09-20

1

Mi Chán Sống

Mi Chán Sống

cừi đâu bụng thiệt

2025-09-20

1

sad lặn hơi sâu

sad lặn hơi sâu

mắc cười kinh

2025-09-19

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play