Hãy Yên Lặng! Tôi Chưa Say

Hãy Yên Lặng! Tôi Chưa Say

Chương 1

Tí tách! Tí Tách.

Những giọt mưa không ngừng chảy ồ ạt xuống chiếc ô che trên đỉnh đầu Mặc Thanh, lại từ trên chiếc ô nhỏ giọt xuống lòng bàn tay cô rồi lặng lẽ biến mất dưới nền đất lạnh giá.

Hôm nay định trước là một ngày không vui, cô là du học sinh vừa mới thông qua kỳ sát hạch cuối năm nhưng lại nhận về một kết quả không mấy ưng ý, trước mắt cô chỉ có hai lựa chọn.

Một là tiếp tục ở lại bên Anh Quốc học thêm bốn năm, chấp nhận ra trường muộn hơn đám bạn cùng lứa tuổi hoặc là trở về nước, tiến hành thực tập trong nửa năm, nếu trong nửa năm này cô làm tốt thì có thể lãnh bằng tốt nghiệp rồi.

Bất quá ai mà chẳng biết quá trình thực tập là gian nan nhất, không chỉ bị người xem thường mà còn có nguy cơ bị đánh rớt chỉ vì không làm vừa ý lãnh đạo.

Mặc Thanh thở dài một hơi, cô quyết định trước đi uống mấy ly giúp quên đi nỗi buồn phiền trong lòng trước rồi tính, dù sao cô còn thời gian một tháng để quyết định đi hay ở lại.

Địa điểm Mặc Thanh lựa chọn là một hộp đêm mới ra mắt, cô biết đến nó kể ra cũng chỉ là tình cờ mà thôi.

Mặc Thanh tiến vào, cả một hộp đêm rộng lớn đầy rẫy người, vì không muốn thu hút sự chú ý nên cô lựa một nơi kín đáo nhất mà ngồi xuống, tự gọi cho mình một chai rượu vang đỏ Mặc Thanh bắt đầu uống lên.

Khi chai rượu đã vơi đi gần một nửa, men say cũng bắt đầu xâm chiếm đại não khiến Mặc Thanh không còn được tỉnh táo mà nhận xét tình huống xung quanh nữa.

Cô chỉ biết có rất nhiều người tiến đến rủ cô qua đêm nhưng đều bị cô dùng một câu tương tự đuổi đi rồi.

Thế nhưng người kia, nữ nhân mà có lẽ Mặc Thanh cũng không ngờ tới lại xuất hiện rồi mỉm cười đáp. "Tôi có đầy đủ giấy tờ kiểm trả sức khỏe, nếu cô muốn xem tôi có thể kêu người mang tới. Vậy nên nếu cô không chê, có muốn cùng tôi trải qua một đêm không".

Mặc Thanh không rõ khi đó mình đã trả lời thế nào, đến khi cô tỉnh lại đã là chuyện của sáng hôm sau.

Cảm giác đầu tiên mà cô cảm nhận được đó chính là toàn thân mỏi nhừ, nhất là phần eo kia, vừa mỏi vừa nhức kèm theo đó là hạ thân vẫn còn lưu lại chút dấu vết để Mặc Thanh sau một thoáng thất thần liền biến sắc mặt, tự chửi bản thân hai câu liền vội vàng đứng lên mặc vào quần áo hôm qua ném văng đầy đất.

Trước khi rời đi cô có nhìn thoáng qua dung nhan xinh đẹp của người kia, thầm cảm thán thôi thì mất lần đầu với một đại mỹ nhân cũng không tính là thua thiệt.

Mặc Thanh mở ra túi xách, nhìn đến trong túi của mình chỉ còn vẻn vẹn ba đồng tiền lẻ, đủ để cho cô mua một ổ bánh mì lót dạ...

"Khụ, tôi không phải là xem thường cô mới trả cho cô nhiêu đây, là do tôi dạo này hơi kẹt tiền mới đành đưa cô nhiêu đây, hy vọng sau khi cô tỉnh lại sẽ không để bụng". Mặc Thanh không biết là tự trấn an mình hay là đang kể cho cô gái còn ngủ say trên giường kia nghe, chỉ biết khi Bạch Nhược Chu tỉnh dậy thì người nằm cạnh bên đã biến mất, thứ duy nhất để lại chỉ có vỏn vẹn ba mươi ngàn đồng khiến Bạch Nhược Chu trong một thoáng liền đen mặt, từ tận trong kẽ răng nặn ra mấy chữ "khinh người quá đáng".

Bạch Nhược Chu đứng lên, cô gọi một cuộc điện thoại qua đi rất nhanh người chủ trì buổi họp đêm là bà chủ Tô liền xuất hiện trong phòng, khi bước vào cô thấy sắc mặt Bạch Nhược Chu không mấy tốt đẹp liền có phần rụt rè hỏi.

"Bạch tổng, ngài tìm tôi có việc".

Bạch Nhược Chu không đáp mà hỏi ngược lại. "Nữ nhân ở chung phòng với tôi, cô ấy đâu".

"Tôi tôi cũng không biết, sáng sớm cô ấy liền rời khỏi rồi, trước khi đi còn nói Bạch tổng sẽ là người trả tiền phòng".

Ken két

Tiếng nghiến răng lần nữa vang lên, Bạch Nhược Chu tự nhận bản thân là người kiểm soát trạng thái tâm tình rất tốt nhưng hôm nay cô đã hai lần bị mất kiểm soát rồi.

Nữ nhân kia, cảnh tượng đẹp đẽ của đêm hôm qua như trở lại.

Cô ấy nằm dưới thân cô, từng tiếng thở dốc vẫn còn vang vọng bên tai, khi đó cô còn tự hỏi người này bị điên hay sao, ai lại đi đến nơi thế này mua vui trong khi bản thân vẫn còn là xử nữ chứ.

Nhưng nghĩ lại chẳng phải cô cũng thế sao, lý do cô đến đây cũng không phải vì mua vui mà là đến nhận hàng, bất quá trong lúc vô tình một cái liếc mắt qua đi cô liền nhìn đến cô gái nhỏ kia, và rồi còn để phát sinh loại sự tình này.

Phát sinh thì cũng thôi đi, cô vậy mà lại bị xem như vật bao nuôi đã thế còn trả cô với giá rẻ như vậy, thật sự không thể chấp nhận được.

"Hừ, cô chờ đó cho tôi". Bạch Nhược Chu giận mắng một câu sau đó liền thu lại dáng vẻ tức giận của mình thay vào đó là trở về vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, Bạch Nhược Chu hỏi.

"Doanh thu vài ngày gần đây không tệ, sang tháng tôi sẽ cử thêm nhân lực qua đây tiện thể mở rộng hộp đêm , còn số rượu vang cùng một ít đồ vật kia thì ngày mai sẽ có người chuyển tới".

"Dạ được cảm ơn Bạch tổng". Bà chủ Tô vui mừng nói.

Hot

Comments

Mi Chán Sống

Mi Chán Sống

đã quá tác iu dấu , hay quá ik😍

2025-09-19

1

yuuki💦

yuuki💦

nhanh nha tác ơi nhà em đang sửa nhà nên chắc hong đọc thường xuyên đc òi

2025-09-19

0

sad lặn hơi sâu

sad lặn hơi sâu

🤣🤣🤣🤣

2025-09-19

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play