Chương 2: Khởi đầu

Vẫn như mọi ngày Chí Mẫn và chị gái mình Chính Quốc đều đến công ty vào 7h30 sáng để bắt đầu công việc của mình, nhưng hôm nay lại khác, Chí Mẫn đã đến công ty từ 7h40 và đã chấm công vào lúc 7h50 cơ mà cô vẫn chưa thấy chị gái mình đâu, cô đứng chống nạnh đợi chị mình cả một lúc lâu thấy đã quá giờ vào làm cô liền đi lên phòng làm việc trước. Chí Mẫn hiện là kế toán của phòng tài chính kế toán của công ty P.J-Công ty đứng top 5 tỉnh Hán Dương và top 10 đất nước Cao Ly về ngành mỹ phẩm và làm đẹp, còn Chính Quốc thì làm bên văn phòng hành chính. Vừa lên đến phòng làm việc thì cô đã nghe mọi người xì xèo bàn tán gì đó, có vẻ như là họ đang nói về chị cô, cô tò mò đành hỏi một anh chàng ngồi gần bàn làm việc của cô.

- Này cậu có chuyện gì mà mọi người rôm rả thế?

Ơ!! Cô là em gái Chính Quốc mà cô không biết sao?

- Hả? Là chuyện gì? Tôi đâu có nghe nói gì đâu? /Vẻ mặt ngơ ngác, mắt tròn xoe nhìn cậu trai kia/

Trời ơi mới sáng nay Tổng giám đốc Kim Thái Hưởng mới thông báo anh ấy đang hẹn hò với Chính Quốc, giờ hai người họ chắc đang đi hẹn hò ở nơi nào đó rồi mà cậu còn chưa biết sao?

- Gì cơ????

Nghe xong câu trả lời của người kia mà Chí Mẫn giật bắn mình, không tin được vào tai phải hỏi đi hỏi lại vài lần nữa, rồi đi hỏi thêm vài người nữa mới tin.

Sau khi đã tin điều đầu tiên cô làm là gọi chất vẫn chị gái mình nhưng điện thoại của chị cô hiện đang không liên lạc được, chả nhẽ đúng như lời tên kia nói chị cô giờ đang đi hẹn hò với Tổng giám đốc Kim kia? Cô ôm hàng vạn câu hỏi trong đầu bực dọc mà ngồi xuống làm việc, cô chỉ muốn bay đi tìm chị mình ngay nhưng việc của cô chưa làm xong đã thế nay còn là cuối tháng nên công việc của một kế toán như cô rất nhiều, làm tới tận tối muộn mới xong để trở về nhà.

Hai chị em sau khi lớn có việc làm thì đã đủ tiền để thuê một căn hộ sinh sống, cuộc sống bây giờ của họ đúng là đủ ăn đủ mặc, đôi lúc còn dư ra để Chí Mẫn đi quẩy đi bar, biết là chẳng tốt nhưng Chí Mẫn thích thế Chính Quốc cũng không ngăn cản được cô. Chính Quốc đi chơi về khá muộn còn muộn hơn giờ Chí Mẫn đi làm về, cô ấy đã sẵn sàng đối mặt với các câu hỏi của em gái mình rồi, bước vào nhà thấy Chí Mẫn chống nạnh đứng ở cửa Chính Quốc chỉ cười gượng rồi lại xoa dịu em gái mình.

- Mẫn Mẫn! Chị không cố tình giấu em...em ngồi xuống nghe chị nói, haaa!!! /tiến lại gần Chí Mẫn vuốt nhẹ lưng cô, dìu cô ngồi xuống ghế sofa/

- Được chị nói đi em nghe đây!

- C.. chị với Thái Hưởng hẹn hò với nhau được hơn 3 năm rồi, chị không có dự tính công khai nhưng gia đình anh ấy đang hối thúc anh ấy cưới vợ nên tụi chị mới công khai, t.. tụi chị cũng dự định tháng sau tổ chức đám cưới..

- Hả?? Chị đùa với em đó à?3 năm là từ lúc chị về P.J làm luôn ấy hả? Lại còn đã tính tháng sau cưới mà giờ chị mới cho em biết luôn á? /bật dậy khỏi ghế sofa vẻ mặt tức giận nhìn Chính Quốc/

- Em bình tĩnh đã Mẫn à!

- Với cả anh ta là Tổng giám đốc, là tổng giám đốc của P.J, P.J là công ty của ba mẹ chúng ta ấy, chị có chắc là anh ta không liên quan tới chuyện của ba mẹ chúng ta không? /tức giận mà chất vẫn/

- Chí Mẫn! Anh ấy chỉ là Tổng giám đốc thôi, công ty này có cả một hội đồng ở đằng sau thâu tóm mà em, với cả lúc ấy Thái Hưởng cũng chỉ tầm 15 16 tuổi thôi làm sao mà liên quan với ba mẹ chúng ta được chứ em? /đứng dậy nắm lấy tay Chí Mẫn xoa dịu cô/

Nghe Chính Quốc nói xong cô cảm thấy cũng có lí, vì vào đêm mà hai cô chứng kiến cảnh ba mẹ mình bị sát hại thì bọn người ở đó đều là người trưởng thành, tất cả bọn họ đều đeo khẩu trang chùm đầu kín mít, nên hai cô chẳng thể nhận ra được bọn chúng là ai. Xoa dịu bằng cả hành động và lời nói một lúc thì Chí Mẫn mới chịu hạ hỏa mà nghe lời Chính Quốc ngày mai sẽ cùng Chính Quốc đi ăn cơm với gia đình Thái Hưởng để ra mắt hai bên gia đình. Nghe là nghe thế nhưng trong lòng Chí Mẫn vẫn suy nghĩ và sẽ không ngừng đề phòng với tên Tổng giám đốc ấy, nhưng cô nghe nói chức Tổng giám đốc có hai người, người còn lại là Doãn Kỳ em trai ruột của Thái Hưởng, tính nết cọc cằn lạnh lùng khó tính khó nết vô cùng, cũng may là chị cô yêu anh Tổng giám đốc này chứ không là cái tên kia thì cô chet ngất ra đó mất.

Hôm sau hai chị em vẫn đến công ty làm như bình thường nhưng bây giờ đã khác hơn chút là mọi ánh nhìn đều đổ dồn về Chính Quốc, có người ngưỡng mộ có người ganh tị, ghen ghét và nói cô là mê tiền của Thái Hưởng nên mới yêu anh hoặc là cô chỉ là đồ chơi của anh bla..bla.. Chính Quốc thì vốn chẳng để tâm mấy lời bọn họ bàn tán, nhưng Chí Mẫn thì nghe đến ngứa cả lỗ tai cô chỉ muốn nhảy bổ vào vả cho từng người một cái vì dám nói xấu chị gái cô, cơ mà không có được gây chuyện ở công ty cũng bị trừ vào lương, như thế còn làm ảnh hưởng đến chị cô nên cô nhịn không thèm chấp mấy con người ghen ăn tức ở.

Ngày hôm ấy trôi qua nhanh chóng, đến chiều tối hai chị em cùng với Bá Hiền ăn mặc chỉnh tề đi đến một nhà hàng sang trọng do bên gia đình Thái Hưởng đã đặt trước để gặp mặt. Bá Hiền có mặt ở đây như một người anh lớn cũng như thay mặt một người cha để ra mắt ra đình nhà người yêu của Chính Quốc, anh là người anh thân thiết với hai chị em từ lúc ba mẹ hai cô không còn, anh là người đã gặp và giúp đỡ hai cô vào lúc khó khăn nhất, giờ anh trở thành anh trai, thành gia đình cũng như là trở thành chỗ dựa vững chắc cho hai chị em.

Bước vào bên trong nhà hàng Chí Mẫn phải há hốc mồm vì sự xa hoa bóng bẩy, nhà hàng mà cô nhìn như là cái biệt thự vậy, ánh mắt tò mò của cô dò xét nhìn khắp tứ phía vì đâu đâu cũng là những thứ lấp lánh. Chính Quốc thì cũng đã dần quen được với điều này vì Thái Hưởng vẫn hay đưa cô tới những nơi thế này để ăn uống, còn Bá Hiền anh là một thẩm phán nên cũng hay đến những nơi như vậy để gặp đối tác hoặc là khách hàng. Nhìn vẻ mặt ngây ngô, đôi mắt sáng toát của Chí Mẫn đang dán vào mấy món đồ lấp lánh kia mà 2 người kia phì cười, Bá Hiền tiến tới đánh nhẹ vào trán cô một cái cô mới thức tỉnh khỏi cái sự sang trọng của cái nhà hàng này.

- Ây yah! Sao anh đánh em? /xoa trán cau mày lại/

Không phải nhìn đâu em ở đây không cái nào được mang về hết đâu! /Bá Hiền cười trêu ghẹo Chí Mẫn/

- Hớ em có làm gì đâu mà anh bảo thế! Làm như em thèm lắm ý!

- Được rồi mau vào trong thôi! Nhanh không thang máy đóng mất. /Chính Quốc đã đi vào phía thang máy đứng đợi 2 người/

- Ui cha! Xịn giữ có cả thang máy luôn nee!

Chí Mẫn thích thú vì lần đầu thấy nhà hàng mà có cả thang máy mắt chữ A mồm chữ O mà lon ton đi vào vừa đi vừa nhìn tứ phía, còn Bá Hiền đi sau Chí Mẫn để hối thúc cô đi nhanh chứ không cô mà cứ vừa đi vừa tò mò như này thì có mà muộn giờ hẹn với gia đình Thái Hưởng mất.

Tầng 4

Lên đến tầng 4 là đến nơi hẹn mà gia đình Thái Hưởng đặt lịch hẹn với Chính Quốc, khi thấy 3 người tới thì có một người nhân viên đã đi tới dẫn họ đến một phòng ăn ở cuối hành lang có vẻ đây là căn phòng rộng nhất sang nhất ở tầng này, bước vào phòng phía đối diện cửa vào là tường nói đúng hơn là lớp kính 1 chiều có thể nhìn ra phía ngoài thành phố. Chí Mẫn phải ồ lên vì cảnh nhìn từ đây quá đỗi là tuyệt mĩ, cô phải đi tới gần đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn một lúc lâu đến khi Chính Quốc gọi cô lại bàn ăn thì cô mới dừng việc ngắm nhìn mà về chỗ ngồi.

Ngồi đợi được một lúc thì có một nhân viên phục vụ đẩy cửa vào theo đó là một cặp vợ chồng trung niên, đi sau họ là Thái Hưởng và một cô gái ái chừng tuổi cũng tầm tầm với anh, cả bốn người họ đều khóc trên mình những bộ trang phục quý phái, trang sức ngọc ngà đều có đủ trông vô cùng sang trọng. Họ bước vào thì cả Bá Hiền, Chính Quốc đều đứng dậy chào hỏi nên Chí Mẫn cũng đứng dậy theo.

- Chào ngài Kim lâu quá không gặp ngài! /Bá Hiền nở một nụ cười cúi nhẹ đầu rồi đưa tay ra/

- Ồ! Là thẩm phán Biên, tôi còn nghĩ anh sẽ không tới

/ông Kim cười đáp rồi bắt tay với Bá Hiền/

- Chào Kim phu nhân, Kim tiểu thư hân hạnh được gặp người! /Bá Hiền quay qua nhìn hai người phụ nữ rồi khẽ gật đầu/

Vâng! Chào anh thật vinh dự khi được gặp thẩm phán Biên tại đây!

- Được rồi mời mọi người ngồi xuống đi đã có gì rồi chúng ta từ từ nói tiếp ha!

Bá Biên mời gia đình nhà Thái Hưởng ngồi xuống rồi sau đó ba anh em họ mới ngồi, Chí Mẫn nghe họ chào hỏi thân thiết với nhau như vậy có vẻ Bả Hiền và họ đã quen biết từ trước, cô đưa mắt nhìn từng người một vẻ mặt có chút dò xét. Tên Thái Hưởng kia thì bỏ qua đi vì ngày nào cô cũng gặp mặt anh rồi, còn cô gái kia có vẻ như là chị gái của Thái Hưởng, cô ta trông xinh đẹp mỹ miều nhưng nhìn là cô biết người này đã đụng đến dao kéo trông không thật thà. Cô nhìn sang ba của Thái Hưởng vẫn đang cười nói với Bá Hiền kia, tuy đã trung niên nhưng trông vẫn còn khá điển trai gương mặt cũng phúc hậu nhìn Thái Hưởng có nét giống ba hơn. Cuối cùng cô chạm mặt mẹ của Thái Hưởng, khi vừa chạm mắt bà ấy cô liền khựng người lại miệng khép lại nụ cười bởi vì trông đôi mắt đó rất quen, nốt ruồi son ở khóe mắt của bà ấy khiến Chí Mẫn nhìn rất đỗi quen thuộc cô cố nhớ ra xem mình đã gặp ở đâu nhưng mãi không thể nhớ ra nổi, nên ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào bà ấy.

Hot

Comments

Izuku_Uzumaki

Izuku_Uzumaki

Tui đợi nhanh nè 🕒

2025-09-20

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play