Nói rồi, Hải Phong sải bước từ tốn, bóng hình dần khuất tầm mắt nàng.
Cùng lúc, Uyển Cơ bước nhanh vào. Uyển Cơ chính là nha hoàn theo nàng từ thuở còn thơ, mọi tính cách hay sở thích đều được nàng ta nắm trong lòng bàn tay
Và cũng chính nàng đã bất lực khi kiếp trước mang danh công chúa mà lại không bảo vệ được Uyển Cơ, mặc cho Uyển Cơ ra sức bảo vệ nàng trước bá quan triều chính, rồi bị khép tội thông đồng mưu phạm, kéo ra ngoài xử chém ngay tức khắc.
Lần này, ông trời như ban phước cho nàng, được một lần nữa gặp lại Uyển Cơ.
Nước mắt nàng rưng rưng, không kìm được mà rơi xuống, ào ạt như nước suối.
“Uyển.. Uyển Cơ!!”
Nàng lao đến như vút bay, bám vào cổ Uyển Cơ ôm chặt, toàn thân run rẩy vì xúc động, giọt lệ thấm đẫm bờ vai mỏng manh của nàng ta.
Uyển Cơ sững sờ, cả thân cứng đờ khi thấy chủ tử ôm lấy mình khóc lóc, nhất thời không biết phải ứng xử ra sao.
“Điện.. điện hạ??”
“Ngươi.. ngươi còn sống.. tốt quá rồi.. tốt quá rồi!”
Từ xa, một ánh mắt phức tạp đang dõi theo. Dưới tầng trệt, Lữ Hải Phong nhìn hai người, gương mặt hiện lên có chút chua xót, nhưng rồi thu lại và tiến vào thiện đường.
Hắn ngồi trên bàn ăn, nhìn những món ăn mà nàng thích, được gia nhân đặc biệt làm theo chỉ ý của hắn.
Hắn nhìn rất lâu, rất lâu một cách vô thức, không nhận ra nàng và Uyển Cơ đã bước tới.
Liên Hoa vẫy vẫy tay khó hiểu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của hắn, hắn mới bất giác giật mình nhìn nàng.
Ánh mắt hắn co lại, rồi quay đi như sợ đối diện ánh mắt trong veo mà ngây dại của nàng.
“Hải Phong, chàng sao vậy?”
Giọng thanh ngọt ngào mà dịu nhẹ khiến tim hắn đập thình thịch.
“Ăn sáng thôi, nàng vào chỗ đi!”
Trước đó, hắn là người băng lãnh vô tình, dù nàng có chút hết tâm can cho tới khi nàng chính bị tay hắn giết, hắn vẫn không nói những lời nhẹ nhàng như này với nàng.
Biểu hiện của hắn quá kì lạ rồi, lại vừa mới đại hôn được một ngày, làm sao có thể thay đổi một cách đột ngột như vậy.
Càng nghĩ càng bất an, nàng kéo tay Uyển Cơ ngồi xuống đối diện với phía hắn, tựa như muốn tạo khoảng cách vô hình với hắn.
Nàng cười khẽ, nụ cười mang nhiều nét gượng gạo khó bộc nỗi lo trong lòng
“Phong lang, mời chàng ăn sáng!”
Từ nhỏ nàng đã được dạy phải biết phép tắc lễ nghĩa nên kể cả hắn có đoái hoài nàng hay không, nàng vẫn không quên phải hành xử sao cho phải phép.
“Nàng ăn ngon miệng!”
Tiếng nói đó, phát ra từ chính miệng hắn khiến tâm trí nàng choáng váng. Hắn vậy mà lại đáp lại lời mời cơm của nàng, thứ nàng không bao giờ nghe được từ tiền kiếp.
Nàng cười gượng gạo, nét mặt thoáng bối rối cúi xuống gắp thức ăn, làm sao mà tránh ánh mắt hắn càng nhiều càng tốt.
Đột nhiên, một miếng chả cuộn được gắp vào bát nàng, không ai ở đây ngoài Hải Phong gắp cho cả.
“Ăn đi, cho bổ dưỡng! Nàng còn mệt mỏi sau hôn sự, nên cần bồi bổ nhiều hơn.”
Ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa. Các từ ấy không thể nào tả hết được cảm xúc trên gương mặt nàng hiện tại.
Ánh mắt nàng nhìn xuống miếng chả trong bát, lòng tựa như có giông bão, hắn đang lo lắng cho mình ấy sao.
Nàng vội ăn miếng chả hắn gắp vào bát. Biết là kì lạ nhưng nếu không ăn thì lại làm phật lòng hắn. Coi như giữ chút thiện ý của hắn cũng không tệ.
Ăn rồi, nàng đứng dậy, khuỵu gối nhẹ hành lễ với hắn, mang thành ý thành tâm
“Thiếp thân ăn lo rồi, Phong lang cứ tự nhiên!”
Xong nàng quay người chạy khỏi thiện đường, Uyển Cơ thấy nàng hôm nay không giống như mọi hôm, sốt sắng đuổi theo.
Hải Phong vẫn ngồi lì thưởng thức từng món ăn trên bàn, nhưng sao vị lại đắng đến thế?
Bên ngoài trang hiên, nàng ngồi mà thấp thỏm bất an, bàn tay xoắn chặt vạt áo.
Uyển Cơ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, đôi mắt lo lắng pha chút hoang mang khó thấy
“Điện hạ! Người sao vậy? Từ sáng tới giờ, người lạ lắm, không như mọi ngày! Người không khoẻ ở đâu, nô tỳ sẽ triệu thái y ngay!”
“Uyển Cơ, ta không cần, phiền nhọc em rồi!” Liên Hoa cười nhẹ nhưng không giấu đi được nỗi hoảng hốt hiện hữu
“Điện hạ! Không được, nô tỳ theo người từ nhỏ, người không giấu được nô tỳ đâu! Nô tỳ sẽ đi triệu thái y ngay.” Uyển Cơ sốt sắng, đứng phắt dậy, toan định đi truyền thái y
“Nàng ấy không muốn, đừng gượng ép!”
Một thanh âm trầm thoang thoảng vang đến bên tai nàng, là Hải Phong. Hắn đang bước từng bước khẽ khàng, không vội vã, không hối hả.
Ánh nhìn hiền dịu như nhà hiền triết, trên tay là đôi quạt giấy khắc sơn thuỷ hữu tình, khẽ phe phẩy, dáng tựa như thư sinh phong lưu, vừa ôn hoà vừa tao nhã.
“Chàng..”
Bởi lòng đã rối loạn, nên nàng ấp úng, ú ớ mãi không thốt được ra một chữ nào cho đến khi hắn chắn trước mặt nàng.
Thân hình hắn cao lớn nhưng khoác lên mình y phục màu xanh lam, hoạ tiết sắc sảo và các đường chỉ khâu tinh tế, quạt khép lại, khẽ gõ vào lòng bàn tay làm bật lên vẻ ngạo nghễ, ung dung như thể chẳng vướng bụi trần.
Uyển Cơ hiểu ý liền lui đi, để lại khoảng không gian thơ mộng cho hai người. Cành tre xào xạt, từng ngọn gió thổi bay mái tóc mượt óng mềm của nàng, lấy cả vẻ hốt hoảng mà hoạ lên một tiểu tiên nữ giáng trần.
Nàng cố gắng lấy hết sức bình sinh trấn áp nỗi sợ trong lòng, đứng dậy, đôi chân run run mà hành lễ
“Phong.. Phong lang, nay thiếp không khoẻ, thiếp xin cáo lui.”
Nàng cố lết đôi chân cứng đờ như vừa mới được vớt được từ dưới lòng sông băng. Vừa kịp một bước thì cánh tay nàng đã bị giữ lại, như muốn níu giữ điều gì.
Khi nàng lúng túng quay người thì thấy bóng hình vội vã của hắn, không còn vẻ thư sinh nho nhã lúc ban đầu.
Trên gương mặt hắn ẩn hiện sự không cam, đáy mắt sâu thăm như đông hải, mang một chút thê lương khiến người ta không nỡ.
Hắn biết mình làm gì, bất lực buông tay nàng ra, giấu đi nỗi khổ tâm trong lòng, chỉ thở dài mà chút từng khoảng
“Nàng đi nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Nàng không chần chừ mà chạy hấp tấp vào trong phủ, không thèm nghoảnh lại mà thấy hắn bi thương đến nhường nào.
Updated 31 Episodes
Comments
Vân Ly
Đại tướng quân băng lãnh mà cũng thấy thê lương sao :)))
2025-10-06
0