Chương 3: Ta ở đây với nàng

Ở dưỡng thất, Uyển Cơ lo lắng cho nàng nên tự đi sắc thuốc an thần mang lên cho chủ tử.

Liên Hoa ngồi trước gương đồng, trên búi tóc có cài trâm ngọc bích hoạ hoa đào, là vật định ước mà trong đại hôn, hắn trao cho nàng.

Nàng chậm rãi tháo cây trâm xuống, cất nó vào cái hộp gỗ sam.

Khi Uyển Cơ mang bát thuốc đến, thấy chủ tử cất cây trâm cài tóc vào chiếc hộp gỗ thì ánh nhìn dần phức tạp

“Điện hạ, người không thích cây trâm đó sao?” Uyển Cơ gặng hỏi

“Không phải ta không thích, mà nó vốn không thuộc về ta.” Nàng khẽ đáp lại, giọng chín phần lặng đi

Uyển Cơ siết khay gỗ chứa bát thuốc trên tay, đau lòng nhìn chủ tử mà bất lực, chưa bao giờ nàng ấy lại không hiểu Liên Hoa như bây giờ.

Rồi nàng ta đặt khay gỗ xuống bàn, bưng lấy bát thuốc đến gần Liên Hoa rồi đưa cho nàng ấy, giọng ân cần

“Điện hạ, nô tỳ thấy người lao lực quá nên đã sắc một bát thuốc an thần cho người, để người trấn an bản thân!”

Liên Hoa nhìn bát thuốc, vui vẻ nhận lấy, một hơi uống cạn, tuy vị đắng ngắt còn vương ở họng nhưng rất nhanh để lại hương vị ngọt dịu êm.

“Cảm ơn em!” Nàng nở nụ cười tươi như xuân chớm nở, đẹp đẽ đến nao lòng

“Không! Không! Bổn phận của nô tỳ, người khách khí quá rồi.” Uyển Cơ từ chối kịch liệt

Suốt những ngày qua, nàng đã dọn ra ngủ riêng với Lữ Hải Phong, giường riêng, biệt viện riêng, như hai bức tường ngăn cách hắn và nàng bên nhau.

Nàng sợ hắn, hãi hắn, kinh hắn như cách hắn đã làm với nàng, tàn bạo mà vô tâm, không lấy một gợn cảm xúc hạ sát nàng.

Mỗi khi nghĩ về cảnh đó, nàng lại rụng rời chân tay như mất hết sức lực, hồn phách rơi rụng.

Nhưng trong một đêm giông bão, mây đen lại kín ngập trời, sấm chớp đùng đùng như cơn thịnh nộ từ thiên đình. Ở biệt viện nhỏ phía Tây, trong dưỡng thất, nàng đang co ro một mình trên giường.

Trời sinh nàng vốn không sợ sấm chớp, nhưng từ lúc mẫu phi nàng tự sát mà chết, nàng chứng kiến thi thể lạnh tanh của mẫu phi, cơn mưa bỗng trút như thác, kèm theo giông sét như xé rách bầu trời.

Trong cơn giông đó, nàng bị ám ảnh bởi nụ cười cứ ẩn hiện như hồn ma vất vưởng của mẫu phi, khiến nàng sợ đến khiếp vía.

Cái âm thanh chói tai và nguyền rủa đó cứ gửi đến như cực hình tra tấn tinh thần nàng, vì nỗi oan khuất của bà mà không siêu được, phiêu linh nơi trần thế.

Đêm đó, nàng hoảng loạn, sắc mặt thất thố, cứ run rẩy ôm lấy cái gối ôm bên cạnh.

Âm thanh đó không ngừng vang trong đầu nàng, từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má, đôi mắt ướt nhoè, ngấn nước.

Nàng thút thít khóc, từng cái nấc cứ từng nhịp tuôn ra.

Bỗng có một vòng tay ấm áp bao phủ lấy nàng.

“Nàng sợ sấm sao?”

Như tìm được nơi để dựa vào, nàng oà lên ôm lấy hắn, khóc như đứa trẻ bị lấy kẹo, dính chặt lấy hắn như keo.

Lữ Hải Phong thoáng sững sờ với phản ứng của nàng. Thường thì nàng sợ hắn như sợ cọp, mà sao giờ lại bám chặt lấy hắn không rời.

Hắn nghe được từng tiếng nấc nghẹn ngào, thủ thỉ từ đôi môi nàng, hoà với từng đợt khóc không thôi

“Thiếp.. thiếp sợ.. sợ lắm..”

Lữ Hải Phòng xoa đầu trấn an nàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán, giọng ôn hoà như nước

“Có ta ở đây.. đừng sợ.. ta ở đây với nàng..”

Nàng siết chặt nắm áo hắn, thân thể dần buông lỏng, nhẹ nhõm đặt một giấc ngủ dài trong vòng tay ấm êm của hắn, mềm mại như liễu rủ.

Từng ngón tay hắn khẽ khàng lau đi từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng và gương mặt nàng, cử chỉ rất êm đềm

Toàn thân hắn phủ trên thân nàng, bao bọc nàng như chú gấu cuộn mình trong bão tuyết, giữ lại những hơi ấm tốt nhất, yêu thương nhất dành cho nàng.

Cơn giông đã qua, tiếng gà gáy vang dội, tiếng chim hót trong trẻo báo hiệu một ngày mới tươi rạng.

Nàng khẽ mở mi mắt, trước mắt nàng lại là bờ áo của một ai đó, toàn thân lại như được bao bọc, thư thả mà lại rất dịu dàng.

Hoá ra đó chính là Lữ Hải Phong, chính hắn đang ôm nàng trong lòng, ngủ say quên cả trời đất.

Nàng vùng vẫy, tìm cách thoát khỏi, sao hắn có thể tự tiện ôm nàng, nàng đã cho phép hay chưa, hắn đúng là vô phép vô thiên.

Chợt tỉnh giấc bởi hành động của nàng, hắn khẽ thủ thỉ bên tai nàng, giọng trêu chọc

“Đêm qua, ai là người chui vào lòng ta? Là nàng đó.”

Đồng tử nàng co lại, thoáng chấn động, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

“Thiếp.. thiếp hồ đồ.. mong Phong lang lượng thứ cho thiếp..” Giọng nàng luống cuống pha chút e dè

“Nếu ta không tha thì sao?” Hải Phong càng hứng thú với vẻ rụt rè của nàng

“Chàng dám..”

Giọng nàng nghẹn lại, không nói được lời nào, chỉ biết cúi gằm mặt xuống cam chịu bên trong vòng tay hắn, lòng thầm cầu nguyện mong cho nàng sống qua được ngày hôm nay đã là quá tốt.

Trêu nàng thế là mãn nguyện, hắn buông nàng ra, nàng ngay lập tức như thoát khỏi xiềng xích mà thoát khỏi vòng tay hắn, lao nhanh ra ngoài

Nàng đứng bên ngoài cửa phòng, ngượng ngùng khuỵu gối, câu lệ lễ nghi với hắn

“Thần thiếp biết tội, mong Phương lang trách phạt. Thần thiếp đã mạo phạm đến chàng, thiếp không có điều gì để nói cả.”

Hắn nhìn nàng đăm chiêu, ánh nhìn có toát lên sự phấn khích nho nhỏ

“Nàng muốn phạt?” Hắn nói

“Vâng, thiếp cam chịu!” Giọng nàng nghiêm nghị, mang sự kiên định

Hắn lấy trong túi áo ra một cây trâm bằng đá cầm thạch, thứ đá này chỉ có thể có ở biên cương xa xôi cách trở.

Trâm ngọc này khắc hoạ cành liễu, dưới đuôi trâm có vài hạt minh châu nhỏ, lấp lánh ánh nắng buổi sớm, thân trâm làm từ đá cẩm thạch, thứ chưa chắc phi tần hoàng cung đã có được.

“Ta phạt nàng, phải đeo thứ này lên, cấm được gỡ ra!”

Nàng ngẩn ngơ, đang không tin vào những gì mình nghe

“Chàng nói sao?” Nàng gặng hỏi

“Hãy đeo thứ này lên, chỉ được tháo lúc đi ngủ hay đi tắm, và lúc ốm đau. Còn khi đi ra ngoài hay đi đâu, đều phải đeo nó lên. Cây trâm là minh chứng nàng chính là thê tử ta, trưởng công chúa điện hạ.”

Gương mặt nàng khắc hoạ nhiều nét khác nhau, từ bối rối, khó hiểu, lúng tung sang ngại ngùng, e thẹn. Nàng đành nhận lấy án “phạt” từ chồng, không dám nói một lời phản lại

“Thiếp vâng chàng!”

Hắn đứng dậy, bước đến đeo cây trâm lên búi tóc nàng, mỉm cười viên mãn, như cành hoa nở rộ trong xuân vĩ, mang đầy ánh dương rực rỡ.

“Nàng đẹp lắm!” Hắn nói

“Thiếp.. thiếp cảm ơn!” Nàng e thẹn khó nói lên lời

Hot

Comments

Vân Ly

Vân Ly

Đại tướng quân mà cũng sợ mất vợ sao :)))

2025-10-06

0

Vân Ly

Vân Ly

Ê mình cũng muốn được như vậy ☺️☺️

2025-10-06

0

Vân Ly

Vân Ly

Đại tướng quân tình cảm thí😇😇

2025-10-06

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Trùng sinh
2 Chương 2: Hoảng sợ
3 Chương 3: Ta ở đây với nàng
4 Chương 4: Mẫu phi, người sắp được về rồi.
5 Chương 5: Thỉnh an hoàng hậu
6 Chương 6: Che chở
7 Chương 7: Sớm sinh quý tử?
8 Chương 8: Tự mình chuốc lấy
9 Chương 9: Lý Tịnh Nhi?
10 Chương 10: Lời từ biệt
11 Chương 11: Ước năm tháng dừng lại
12 Chương 12: Kế hoạch ấn định
13 Chương 13: Chấn động
14 Chương 14: Di nguyện hoàn thành
15 Chương 15: Tương ngộ
16 Chương 16: Nụ hôn áp chế
17 Chương 17: Còn gặp lại
18 Chương 18: Biến trọ Lược Trọng quán
19 Chương 19: Ta đã từng, cho đến khi được ở bên nàng
20 Chương 20: Nàng là thê tử của ta
21 Chương 21: Nghiệt duyên hay lương duyên?
22 Chương 22: Một chút mật ngọt
23 Chương 23: Âm mưu?
24 Chương 24: Lên kế hoạch
25 Chương 25: Châm trọc
26 Chương 26: Cảm xúc đó.. là thật hay giả?
27 Chương 27: Ác mộng
28 Chương 28: Về với phu quân
29 Chương 29: Ám thích và cưỡng ép hồi cung
30 Chương 30: Có ta.. bảo vệ nàng
31 Chương 31: Định sẵn số mệnh
32 Chương 32: Điện hạ, nô tỳ muốn ôm!
33 Chương 33: Phản ứng kịch liệt
34 Chương 34: Ta yêu nàng
35 Chương 35: Lý do bị kết tội
36 Chương 36: Bình yên trước giông bão
37 Chương 37: Sụp đổ
38 Chương 38: Chiến tranh lạnh
39 Chương 39: Người trong bức tranh
40 Chương 40: Trời cao có mắt
41 Chương 41: Làm lành
42 Chương 42: Ấm áp
43 Chương 43: Ta bằng lòng!
44 Chương 44: Cảnh cáo
45 Chương 45: Mâu thuẫn
46 Chương 46: Không ngờ tới
47 Chương 47: Tình phụ tử
48 Chương 48: Lễ hội hoa trăng
49 Chương 49: Lời nguyện ước
50 Chương 50: Tuyệt vọng
51 Chương 51: Nàng gặp nguy hiểm
52 Chương 52: Đối chiến kịch liệt
53 Chương 53: Hồi vĩnh biệt
Chapter

Updated 53 Episodes

1
Chương 1: Trùng sinh
2
Chương 2: Hoảng sợ
3
Chương 3: Ta ở đây với nàng
4
Chương 4: Mẫu phi, người sắp được về rồi.
5
Chương 5: Thỉnh an hoàng hậu
6
Chương 6: Che chở
7
Chương 7: Sớm sinh quý tử?
8
Chương 8: Tự mình chuốc lấy
9
Chương 9: Lý Tịnh Nhi?
10
Chương 10: Lời từ biệt
11
Chương 11: Ước năm tháng dừng lại
12
Chương 12: Kế hoạch ấn định
13
Chương 13: Chấn động
14
Chương 14: Di nguyện hoàn thành
15
Chương 15: Tương ngộ
16
Chương 16: Nụ hôn áp chế
17
Chương 17: Còn gặp lại
18
Chương 18: Biến trọ Lược Trọng quán
19
Chương 19: Ta đã từng, cho đến khi được ở bên nàng
20
Chương 20: Nàng là thê tử của ta
21
Chương 21: Nghiệt duyên hay lương duyên?
22
Chương 22: Một chút mật ngọt
23
Chương 23: Âm mưu?
24
Chương 24: Lên kế hoạch
25
Chương 25: Châm trọc
26
Chương 26: Cảm xúc đó.. là thật hay giả?
27
Chương 27: Ác mộng
28
Chương 28: Về với phu quân
29
Chương 29: Ám thích và cưỡng ép hồi cung
30
Chương 30: Có ta.. bảo vệ nàng
31
Chương 31: Định sẵn số mệnh
32
Chương 32: Điện hạ, nô tỳ muốn ôm!
33
Chương 33: Phản ứng kịch liệt
34
Chương 34: Ta yêu nàng
35
Chương 35: Lý do bị kết tội
36
Chương 36: Bình yên trước giông bão
37
Chương 37: Sụp đổ
38
Chương 38: Chiến tranh lạnh
39
Chương 39: Người trong bức tranh
40
Chương 40: Trời cao có mắt
41
Chương 41: Làm lành
42
Chương 42: Ấm áp
43
Chương 43: Ta bằng lòng!
44
Chương 44: Cảnh cáo
45
Chương 45: Mâu thuẫn
46
Chương 46: Không ngờ tới
47
Chương 47: Tình phụ tử
48
Chương 48: Lễ hội hoa trăng
49
Chương 49: Lời nguyện ước
50
Chương 50: Tuyệt vọng
51
Chương 51: Nàng gặp nguy hiểm
52
Chương 52: Đối chiến kịch liệt
53
Chương 53: Hồi vĩnh biệt

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play