Hồng Nhan Dạt Hoàng Triều

Hồng Nhan Dạt Hoàng Triều

Chương 1: Nỗi sợ

Thiên lao hoàng cung Hàm Dương

Một bóng dáng yêu kiều mà tiều tuỵ đứng chơi vơi trong thanh sắt lạnh lẽo, rỉ sét. Trước mắt nàng là dải lụa trắng như tơ, đường nét mềm mại, mũi khâu thanh thoát.

Đào Liên Băng bắc ghế dưới chân, bước lên, ánh nhìn của nàng vẫn lướt qua ngục lao ẩm ướt đầy tăm tối.

Ánh nắng yếu ớt lọt qua khe cửa sắt, vẽ lên nền đất những vệt sáng mỏng như vết thương chưa lành.

Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân lính thay phiên vang đều, một nhịp điệu nhàm chán, vô hồn.

Nàng nhớ về những ngày bên mẫu phi, được phụ hoàng che chở, yêu thương. Nhưng giờ đây, chính phụ hoàng đã ban chết cho nàng vì tội mưu sát công thần.

Công thần đó không ai khác là phu quân của nàng, Lữ Hải Phong.

Nàng nhớ tiếng ru của mẫu phi, nhớ mùi hoa thịnh liên trên sân rộn ràng ngày xưa, nhớ nụ cười đã lâu không nở của một người cha đã tránh ánh mắt nàng từ lâu.

Đôi mắt nàng vẫn mở, nhìn lên mái đá trống rỗng như đang tìm một lời giải thích vô vọng.

Thân phận nàng là trưởng công chúa Đại Thuỵ, mà số phận thật trêu đùa nàng.

Công chúa mỉm cười, một nụ cười trống rỗng, không còn sự oán hận mà chỉ là một thứ buông tay.

Bỗng có bước chân khe khẽ mà nhẹ tựa lông hồng, không lấy một chút vội vã nào.

“Mở cửa”

“Hạ nhân vâng mệnh!”

Cách cửa song sắt từ từ mở ra, bóng người cao lớn dần hiện lên rõ ràng trong mắt nàng.

“Lữ.. Hải Phong?” Nàng khẽ nói

Là hắn, phu quân của nàng. Nàng bị vu cáo hãm hại hắn vì lợi dụng lúc hắn lâm bệnh mà hạ độc vào thuốc.

Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy lãnh đạm như nhìn một kẻ yêu nghiệt đáng bị nguyền rủa.

“Ngươi hạ độc bản tướng, còn gì để luyến tiếc?” Giọng hắn dửng dưng

Nàng nắm chặt đôi bàn tay, nhìn xuống nền đá u đạm nơi ngục tối, nước mắt lã chã rơi.

“Thiếp.. thiếp không hạ độc chàng!! Là thiếp.. bị oan.. chàng hãy tin thiếp.. chàng có thể cho người điều tra..”

“Điều tra??” Hắn gằn giọng bực bội

Không chần chừ, hắn rút kiếm đâm thẳng vào bụng nàng.

Nàng bàng hoàng nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước như nhoè đi

“Tại sao.. Chàng giết thiếp…”

Càng nói, hắn càng ấn sâu hơn, dòng máu tuôn ra như nước, thấm đỏ cả một vùng xung quanh.

Nàng kìm cơn đau đớn như thấu trời, miệng phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, đôi mắt lờ đờ, ý thức dần tan.

“Thiếp.. thật sự không.. hạ độc chàng..”

Nàng thở dốc, từng hơi đứt quãng, cố nặn ra từng chữ cuối cùng dành cho người nàng yêu mà không được đáp lại

“Thiếp.. yêu chàng.. thật sự… Kiếp sau.. ta hi vọng.. hai ta mãi không.. tương phùng.. Thiếp mệt.. rồi..”

Dải lụa trắng chưa kịp ấm hơi nóng, vậy mà nàng đã rời trần thế, hồn phách hoà vào với đất trời, kết thúc cho một chuỗi oan nghiệt.

Ý thức chìm dần vào cơn mê sảng mê man, khắp nơi đều tối om như mực, vô định vô hình.

Nàng giật mình tỉnh dậy, xung quanh cảnh vật quen đến lạ, đây chẳng phải là Càn Thanh điện, Lữ phủ hay sao.

Liên Hoa nâng người ngồi dậy, đầu vẫn còn ong ong, đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau một hồi tiếp tục nhìn một lượt để kiểm nghiệm, quả nhiên là nàng đã trùng sinh về ngày nàng và Lữ Hải Phong đại hôn, và sáng nay chính ngày đầu tiên sau đại hôn.

Bên cạnh lại chính là Lữ Hải Phong, mắt đang nhắm hờ hờ, ánh nắng từ ban mai chiếu rọi chéo gò má hắn hoạ nên vẻ đẹp tuấn mỹ.

Trùng sinh quay trở lại thời điểm sau ngày đại hôn, chỉ có còn ý chỉ duy nhất, bỏ trốn!

Nàng không muốn chết nữa, kiếp trước, nàng quá lao lực chỉ để nhận lại tình yêu từ hắn, thoả đi nỗi lòng tan nát của nàng, nhưng số phận trớ trêu thay chính hắn lại tiễn nàng đi, dù còn nhiều điều chưa tỏ.

Chưa kịp bước ra khỏi giường thì bị hắn, Lữ Hải Phong kéo vào lòng, ôm thật chặt, hơi thở ấm áp mang chút nhẹ nhõm.

“Lữ.. Lữ Hải Phong, bỏ thiếp ra!!”

Nàng vùng vẫy trong cái ôm của hắn, nhưng mặc cho nàng muốn làm thế nào, hắn ôm chặt hơn, toàn thân nàng bị hắn phủ lên, như con mèo nhỏ trong lòng chủ nhân.

“Mới sáng sớm, nàng làm gì mà vội vậy..” Hắn thủ thỉ vào tai nàng, giọng ngọt ngào dịu nhẹ

Toàn thân nàng rùng mình, không tin nổi hắn dám nói những lời như thế.

Kiếp trước, hắn rất xa cách nàng, nàng nhớ chỉ có đêm tân hôn là theo tục lệ hắn sẽ ngủ với nàng, nhưng hai người ngủ mỗi người quay về một hướng, tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau.

Vậy mà giờ đây, hắn làm gì vậy? Chủ động ôm nàng vào lòng, còn giữ chặt không buông, ý hắn muốn gì, nàng có hàng trăm câu hỏi chưa tỏ rõ.

Nhưng vì nỗi sợ kinh hoàng, nàng lặng lẽ rơi từng giọt lệ lăn qua gò má, run rẩy như con cáo bị thương giữa trời đông.

Ngón tay hắn từ từ hớt nhẹ những giọt nước lệ lăn dài, đôi mắt hắn sâu thẳm như có điều muốn nói mà không thành.

Nàng ngước nhìn hắn, co ro sợ hãi, chỉ muốn sao trốn khỏi con dã thú này càng sớm càng tốt.

“Ta đáng sợ lắm sao.. Đào Liên Hoa?”

Hơi thơ êm dịu pha qua tai nàng, toàn thân khẽ chấn động, không kìm được là run rẩy nhiều hơn.

Ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt tuấn tú của hắn, nhưng mang theo sự kinh hãi sâu hun hút, như một con cừu sắp bị xé xác bởi đàn sói.

“Bỏ.. bỏ thiếp ra… Thiếp chưa sẵn sàng..”

Hắn đăm chiêu nhìn nàng một lúc lâu rồi bỏ nàng ra, bước khỏi giường lấy y phục mặc, chỉ dặn một câu bóng gió

“Tý nàng xuống dùng bữa cùng ta!”

Hot

Comments

Vân Ly

Vân Ly

Sợ lắm đó chứ😇😇

2025-10-06

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play