Chap 3: Lần đầu gặp gỡ!

Đêm hôm ấy trời mưa như trút nước, khung cửa kính lớn của tiệm trà bị phủ bởi một lớp nước lấp lánh như pha lê khiến cả con đường bên ngoài như trở nên mờ nhạt. Ánh đèn vàng trong tiệm trà vẫn sáng, Thiên Lam đang đứng ở quầy lâu dọn mọi thứ, Cục Bông thì nằm cuộn tròn trên tấm thảm được trải gọn ở góc sàn một cách buồn chán. Bạn đón đúng rồi đấy! Tiệm trà vẫn chưa đóng cửa!

Những vị khách quen của quán họ dường như đã “bình thường hoá” việc giờ giấc thất thường này từ lâu. Có hôm 8 giờ sáng vẫn chưa thấy mở cửa, hôm thì 23 giờ vẫn chưa đóng, khách đến là một việc nhưng có vào thưởng thức được trà không lại là một việc khác!

* Leng...keng...leng...keng...*

Cục Bông nghe thấy tiếng chiếc chuông treo ngoài cửa reo lên đã ngước đầu lên nhìn rồi quẫy đuôi! Là khách đến quán vào buổi đêm muộn.

Bên ngoài cửa, một thanh niên trạc tuổi tôi đẩy cửa bước vào có vài phần vội vã, quần áo và tóc đã ướt sũng vì mưa. Cục Bông chạy lại quẫy đuôi với anh, chân trước cũng khều khều như để chào, những điều này là tôi dạy nó, khách đến đây cũng rất mến Cục Bông!

- Quý khách dùng gì ạ? Menu ở trên vui lòng xem và ngồi chờ trong chốc lát!

Một giọng nam ấm vang lên: “ Cô chủ cho tôi một tách trà gừng mật ong nhé! Phía bên ngoài lạnh quá!”

Tôi vừa trở lại quầy pha sau khi cất những cái tách từ bồn rửa, thanh niên trước mặt đã ướt sũng vì mưa, trong rất tội nghiệp!

- Anh chờ tôi một lát nhé! Tôi đi lấy cho anh mượn khăn lau người!

- Được! Phiền cô vậy!

Tôi chạy vào trong lấy ra một chiếc khăn bông màu trắng, khăn này tôi thường dùng cho khách khi cần! Mấy hôm trời mưa có những cô đến với bộ tóc bị ướt mưa nên rất cần nó, chắc vì vậy mà họ thường xem quán là ngôi nhà thứ hai để trú ẩn khi mệt mỏi!

Tôi mang khăn ra ngoài, nhìn thấy dáng người cao hơi gầy trong bộ áo sơ mi đã bị mưa làm ướt đang cúi người chơi đùa với Cục Bông có chút đáng yêu đến lạ!

- Khăn đây ạ! Anh lau tóc đi! Trà của anh sẽ có ngay!

Anh ngước lên nhìn tôi, đưa tay nhận lấy khăn, ánh mắt đen láy khiến người ta cảm thấy bình yên vô tận. Anh đứng lên lau tóc, có phần rung vì lạnh, Cục Bông vẫn ngồi đó có vẻ nó rất mến anh!

- Cô ở đây một mình sao? Cùng với bé Samoyed này à?

- Ừm...tôi ở đây cùng với Cục Bông! Sao giờ này vẫn chưa về nhà?

- Tôi lỡ đường mưa quá nên vào đây!

Tôi đưa tách trà công nghi ngút khói thơm mùi gừng cho anh, bên ngoài trời vẫn mưa chưa ngớt. Thanh niên ấy vẫn ngồi ở ghế trước quầy, tay chạm vào tách trà như tìm hơi ấm cho đôi tay, ánh đèn vàng chiếu trên tóc anh, dáng vẻ có vài phần thanh tú. Bên ngoài tiếng mưa vẫn vang đều, anh nhấp một ngụm trà, sự ấm áp trượt dài xuống cổ họng vào bên trong như đang giúp anh “rã đông” mọi thứ.

Trong phút chốc, trước mắt anh bỗng có sự thay đổi, anh nhìn thấy cảnh tượng đang cùng cô chủ tiệm trà này hẹn hò! Nụ cười của cô trong veo như khi nãy anh nhìn thấy, lạ thật? Đây là tương lai sao? Anh mơ hồ nhấp thêm một ngụm, anh nhìn thấy ngày anh và cô kết hôn, mỗi ngày đều cùng cô đón những lượt khách đến quán trà này. Anh ngây người một lát, trở về thực tại nhìn cô gái trước mặt đang loay hoay lau chiếc bàn dài gần khung cửa mà cười.

- Anh bị sao thế? Sao lại ngồi ngây người ra như vậy? Bị lạnh quá à?

Anh ngại ngùng gãi đầu rồi mới đáp lại cô

- À...không...không có gì! Tôi chỉ thấy cách decor ở quán này khá đặc biệt!

- Là tôi tự decor cả! Mà trời cũng tối rồi! Anh không định về nhà sao? Trời tạnh mưa rồi ấy!

Anh cũng quên mất bên ngoài trời mưa đã ngừng rơi từ lúc nào. Anh vội lấy điện thoại gọi cho ai đó, chắc là người nhà.

- Cô chủ cho tôi thanh toán!

- Không cần đâu! Xem như tôi tặng anh tách trà này vậy! Đằng nào lúc anh đến quán cũng sắp đóng cửa rồi! Chỉ là trời mưa nên tôi chưa mang bản vào được thôi! Anh cứ về đi nhé!

- Cảm ơn cô! Hôm khác tôi lại ghé!

Anh cúi người xoa đầu Cục Bông trước khi ra ngoài, chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa tiệm, anh lên xe, xe lăn bánh. Tiệm trà cũng đóng cửa!

Sáng hôm sau...

- Ơ...anh đứng đây từ khi nào đấy?

- Cô chủ...tôi cố tình đến đây sớm nhưng quán vẫn chưa mở cửa à?

Tôi gãi đầu ngại ngùng, bình thường tiệm trà mở cửa không có giờ cố định nên không biết phải trả lời thế nào.

- Ngại thật, quán của tôi không có giờ mở hay đóng cố định! Anh vào trong đi! Tôi treo bảng rồi sẽ vào ngay!

Anh không nói chỉ gật đầu rồi vào trong trước, Cục Bông thấy anh thì nó mừng lắm như đã quen thân vậy!

- Anh dùng gì?

- Cô cứ làm một món bất kỳ trong menu là được!

- Ừm...!

Ly nước tôi pha cho anh là cacao nóng cùng một viên marshmallow thơm dịu, buổi sáng trời lạnh rất hợp để uống nó.

- Của anh đây! Tiện thể tôi có thể biết tên anh không? Để lần sau đến tôi sẽ dễ xưng hô hơn!

- Tôi tên An Duy! Năm nay tôi 23 tuổi, còn cô!

- Tôi là Thiên Lam, tôi cũng 23 tuổi!

- Thế còn bé Samoyed này thì sao?

- Em ấy tên Cục Bông, tôi nuôi em ấy được một năm rồi!

Buổi đầu chúng tôi đã gặp nhau như thế đấy, từ một đêm mưa, rồi anh ấy dần trở thành khách quen của quán tôi mỗi ngày.

Hot

Comments

đồng chí sóc

đồng chí sóc

Cô chủ tốt bụng và vị khách hàng may mắn

2025-10-31

0

Yến Ny – 颜妮

Yến Ny – 颜妮

Có vẻ chuyện tình này dễ thương đó haaa :>

2025-10-20

0

Vinh Lê

Vinh Lê

truyện tình này dễ thương quá🥰

2025-11-28

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play