Chương 2: Trưởng thôn

Cô nhanh chóng đi về phía phát ra âm thanh, bước vào một căn nhà, cô liền nhận ra đây là nhà cũ của mình.

- Đây hình như là nhà cũ của ta. Cửa không khoá.

Đó là một căn phòng cũ kỹ, ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài hắt qua ô cửa sổ phủ đầy bụi và những vết ố mốc, để lộ từng mảng tường xám xịt. Giữa phòng là chiếc tivi kiểu cũ đặt trên tủ gỗ, màn hình tối om như đã lâu không còn hoạt động. Bên cạnh, một vật thể lớn được phủ kín bằng tấm vải đen dày, khiến không gian càng thêm bí ẩn, như che giấu điều gì không muốn ai biết. Cánh cửa ra vào hé mở, để lộ con đường ẩm ướt bên ngoài với bóng cây khẳng khiu và bầu trời xám mờ, tựa như dẫn đến một vùng đất bị lãng quên. Trên bàn lộn xộn, vài món đồ cũ như bình nước, chén sứ, giấy tờ rải rác, tất cả đều phủ một lớp bụi mỏng, chứng tỏ nơi đây đã bị bỏ hoang từ lâu. Bầu không khí im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập, mang lại cảm giác rờn rợn như có ai đó đang âm thầm quan sát. Cô gọi lớn:

- Có ai ở đây không?

Một bóng người từ trong nhà bước ra lên tiếng khiến cô giật mình:

- Con là Mộng Yến nhà họ Đào nhỉ? Cuối cùng cũng về lại thôn, mau vào, mau vào.

Trước mặt cô là một người đàn ông khoảng 40-50 tuổi, thân mặc một bộ quần áo nâu sờn đã cũ, trên khuôn mặt người này có một vết bớt. Cô không khỏi bất an nghĩ thầm trong lòng: " Tình huống gì vậy? Mình từ rất nhỏ đã rời đi, sao có thể nhận ra mình được? Có một cảm giác nao nao trong lòng". Tuy vậy cô vẫn lễ phép hỏi:

- Xin hỏi, ngài là?

Người đàn ông vuốt cằm suy tư nhìn cô rồi trả lời:

- Ta là trưởng thôn, con không nhớ sao? Lúc con còn nhỏ, ta vẫn thường ẵm con. Lớn rồi cũng không khác lúc nhỏ là mấy.

Nói rồi người đàn ông đưa tay về phía ghế ngồi, khuôn mặt vô cùng hớn hở:

- Mau ngồi đi, mau ngồi đi. Ta đi chuẩn bị cơm tối cho con.

Mộng Yến vẫn e dè thầm thắc mắc: " Kỳ lạ ghê. Cứ như thể ông ấy biết mình chắc chắn sẽ về vậy". Nghĩ vậy cô liền xua tay:

- Không cần, con chỉ là...

Trưởng thôn đột nhiên lao ra ngoài. Khoá chặt cửa từ bên ngoài. Vừa chạy ông ta vừa hô hoán:

- Tân Nương Giấy đã trở lại. Mau chuẩn bị tiệc cưới. Giữ chặt cửa, ngươi, và ngươi, canh cửa cho thật kĩ, đừng để cô ta chạy thoát.

Cô tức giận lao về phía cửa, không ngừng đập cửa hét lớn:

- Làm gì vậy? Sao lại khoá cửa? Mở cửa ra!! Các người bắt giữ người trái phép, tôi sẽ báo cảnh sát.

Mộng Yến đưa điện thoại lên bấm số cảnh sát:

- Điện thoại sao lại không có tín hiệu? Làm sao bây giờ? Phải mau tìm đường khác thoát ra khỏi đây.

Cô trấn an bản thân rồi bình tĩnh đưa mắt nhìn xung quanh:

- Mình nhớ chỗ mở đèn hình như là ở đây.

Với tay bật công tắc, tiếng điện chạy rẹt rẹt nhưng may sao bóng đèn trong phòng vẫn còn dùng được. Cô kiểm tra từng chiếc cửa sổ trong phòng, dùng lực kéo mạnh nhưng chúng không hề nhúc nhích:

- Cửa và cửa sổ đều bị khoá rồi. Không biết có thể tìm ra đường ra khác hay không?

Xung quanh căn phòng, dù tất cả mọi đồ vật ở đây đều phủi bụi, duy chỉ có một chữ hỷ dán trên tường là còn mới, hình như mới được dán lên. Cô tiến đến vật thể lớn đanh được che bằng tấm vải lụa đỏ, lo lắng lật tấm vải lên. Bên dưới thì ra chỉ là một chiếc bàn trang điểm cũ của mẹ cô, tấm gương bên trên bị nứt một đoạn khá dài. Hình ảnh phản chiếu của cô hiện lên trên tấm gương tuy không được rõ nét nhưng có vẻ tấm gương này vẫn còn dùng được. Cô thở phào nhẹ nhõm:

- Mình còn sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó kì quái trong tấm gương. Thật là tự mình doạ mình mà

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play