_02_

Đệ tử nhà họ Trương mười người có mặt đầy đủ tại thượng nguồn sông Huyền, ngày hôm nay tham gia kỳ tuyển chọn cũng là ngày bọn họ xuống núi. Trong số đó, có một đệ tử ưu tú được đích thân Trương Chí Thi nhận nuôi từ nhỏ, tên Trần Nhật Đăng. Trương Chí Thi dặn dò cậu phải đưa đám đệ tử đến miếu thờ ở gần thượng nguồn thắp hương cầu an rồi mới được bắt đầu xuống núi. Vì theo quan niệm xưa nay, ở những nơi rừng sâu nước độc hẻo lánh thế này luôn có thần núi thần sông bảo vệ, cho nên trước khi xuống núi phải thông báo một tiếng, hoặc trước khi lên núi cũng phải xin phép một lời.

Trần Nhật Đăng dẫn theo đám đệ tử đi men theo con thác dựng thẳng đứng trên vách núi, cuối cùng nhìn thấy một miếu thờ rong rêu đã lâu không ai dọn dẹp nhưng tuyệt nhiên bức tượng vẫn sạch sẽ bóng loáng không tì vết. Thậm chí bên trong miếu thờ không có đèn, nhưng ánh mặt trời le lói rọi từ mái ngói lá, chiếu vào bức tượng cũng đủ khiến ngôi miếu sáng lấp lánh. Nếu không phải vì nơi này hẻo lánh thì bức tượng vàng ròng này đã sớm bị trộm mất.

“Mọi người thắp hương, không được cầu nguyện, chỉ được xin phép xuống núi.”

Tất cả nghe lời Nhật Đăng, nhưng vẫn có vài đứa nhóc không kiềm được sợ hãi mà cầu bình an, vô tình bị cậu nghe được.

—Còn chưa làm gì đã cầu bình an, kiếm gỗ đào trên tay không bảo vệ được mình sao có thể bảo vệ được người khác đây,

Nhưng suy nghĩ của cậu cũng vô tình lọt vào tai một kẻ khác. y đứng tựa lưng ở cửa miếu, nghiêng đầu nhìn về phía cậu, thầm mắng một câu.

“Thắp hương không tập trung, còn thi cử gì nữa. Đạo sĩ thúi”

Đăng lập tức quay đầu khiến y giật mình tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng cậu không nhìn thấy y, chỉ là nghe thấy giọng nói của y.

“Nghe thấy à?”

“Nghe thấy thì vén tóc mai bên trái.”

Đăng vén tóc mai bên phải. y nheo mắt, tay khoảnh trước ngực chậm rãi tiến về phía cậu mà quan sát kỹ càng hơn. Đứa nhóc này không khai căn, cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng lại nghe được lời y nói, còn nghe được tâm nguyện của người khác. Chả trách Trương Chí Thi lại cực kỳ xem trọng đứa nhóc này. Năng lực chưa đến đâu nhưng tiềm năng đã sớm bộc lộ, đây không nằm ở việc rèn luyện, mà là thiên bẩm, có lẽ chịu khổ luyện thêm vài năm sẽ có thể thay thế vị trí của Trương Chí Thi.

“Cậu không sợ ta là ác linh ở gần đây sao?”

Đăng không nói, nhưng trong lòng đã thầm cho y một câu trả lời, cũng như một cách cậu xác nhận.

—Vì Thần mới có thể nghe được ước nguyện. Ma quỷ thì không.

“Đạo sĩ thúi, cậu chơi xỏ tôi đó hả.” Gõ đầu cậu một cái, tằng hắng rồi nghiêm chỉnh giới thiệu bản thân, “Ta là chủ miếu, là vị bọc vàng ngồi trên kia.”

—Tôi biết.

“Cậu biết?”

—Lúc nhỏ tôi thường đến dọn dẹp, mỗi tuần một lần, cho nên nhận ra giọng của Ngài. Chỉ là từ khi gia nhập Trương môn thì không được ra khỏi cửa, cho nên không đến được mà phải nhờ sư tỷ đến dọn dẹp. Mong Ngài lượng thứ.

“Thì ra là cậu. Cao lên cũng nhiều, nhận không ra. Lần này đi, lành ít dữ nhiều, chú ý một chút.”

—Dạ

“Mục tiêu của các cậu không phải ác linh, không phải ma quỷ. Là Hà Thần tiền nhiệm, kẻ ăn thịt trẻ con.”

—Ngài không cần nói những chuyện đó với tôi đâu. Nhiệm vụ của tôi không giống với họ.

“Nhiệm vụ của cậu là gì?”

Đăng lắc đầu không nói, lặng lòng không nghĩ. y lại ngạc nhiên trầm trồ nhìn cậu đang cúi đầu trước tượng của mình nhưng không trả lời mình. Vỗ nhẹ lên gáy tóc của Đăng một cái như trách phạt, lại nói

“Ta không có ý định giúp cậu. Cho nên cậu có nói với ta hay không thì tùy. Nhưng miếu của ta không thể thiếu người dọn dẹp, đám sư tỷ của ta dọn không sạch gì hết, ta vẫn ưng cậu dọn hơn. Cho nên phải bình an trở về.”

Trên gáy cổ của Đăng bỗng lóe sáng một ấn tự như in chặt trên da thịt cậu, một tấm giáp hào quang bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé. La Thần lại đứng ở góc miếu, quan sát những người khác. y không muốn trong thời kỳ mình đương nhiệm sẽ xảy ra chuyện không hay. Suốt bảy năm nay đã yên bình trôi qua, tuy không thể tránh khỏi những người nghĩ quẩn tự kết liễu đời mình nhưng không hề bị ma quỷ quấy phá, thôn dân sinh sống rất tốt, long mạch cũng ngày một hưng thịnh.

—Tuân mệnh.

Đến khi đám đệ tử rời khỏi miếu, tất cả đều tản ra để làm nhiệm vụ. Có người sẽ cố lẩn trốn đến cùng, có người sẽ muốn tìm kiếm mục tiêu càng sớm càng tốt, nhưng tất cả đều hướng về một mục đích - sinh tồn. Tất cả đều muốn sống, sống để trở về.

Nhật Đăng một mình xuống núi, hướng cậu đi là hướng thôn Huyền Dã, hoàn toàn khác với những đệ tử khác, vì nhiệm vụ của cậu cũng không hề giống những người còn lại.

Thôn Huyền Dã ở hạ nguồn sông Huyền, trước đây dọc theo con sông có rất nhiều thôn làng sinh sống, trong số đó thôn Huyền Dã là sung túc nhất vì sống bằng nghề đánh bắt. Nhưng hơn mười năm trước bởi vì Hà Thần tiền nhiệm thích ăn thịt trẻ con nên các thôn khác dần già rồi tự biến mất, Nhật Đăng đoán chừng thôn Huyền Dã bây giờ cũng không khá là bao, có lẽ cũng chẳng còn bóng dáng trẻ em, cũng không còn sung túc.

“Thím Hàm, thím còn nhận ra Đăng không?”

Người phụ nữ nọ vừa gánh nước về đến trước thôn thì gặp Nhật Đăng, mắt người già có phần lòe nhòe, phải cố nheo mắt mới có thể nhìn rõ.

“Nhật Đăng sao? Lâu rồi không gặp con, năm đó đột nhiên con biến mất, thím còn tưởng, còn tưởng....”

Lời ngập ngừng nhưng ai cũng hiểu. Ở nơi dân cư ít ỏi thế này, nếu một đứa nhóc đột ngột biến mất thì đã định sẵn phải lành ít dữ nhiều.

“Đăng đến nhà thầy Trương học đạo, vì đóng cửa nên không kịp xuống núi nói câu tạm biệt với mọi người.”

“Thầy Trương sao? Thầy Trương thì tốt quá, thật tốt quá”

“Mọi người vẫn khỏe chứ? Chị Ý và anh Tường vẫn khỏe chứ?”

Mặt thím Hàm tái đi, vì những nỗi buồn man mác đã nhiều năm dần nguôi ngoai, và vì cái đáng sợ nào đó cứ chầu chực trong lòng bà ấy.

“Chúng ta vào nhà nói. Đăng phụ thím xách cái này cho.”

Cậu gánh nước theo chân thím Hàm vào nhà. Trước đây Đăng là đứa trẻ bị thả trôi dạt trên sông, được trưởng thôn vớt ở hạ nguồn rồi cả thôn cùng nuôi lớn, nên người trong thôn đều là người nhà của cậu.

Đổ thùng nước vào trong cái lu chứa, nhìn quang cảnh xung quanh vẫn chẳng khác gì so với tưởng tượng của cậu, nhưng bởi vì giống hệt trong tưởng tượng nên mới khiến lòng người sinh nghi.

“Thím Hàm, chị Ý và anh Tường đâu rồi? Con không thấy họ ở trong nhà.”

“Cái Ý mấy năm trước nó đi gánh nước, không may sảy chân rơi xuống sông, thằng Tường cũng vì muốn cứu nó mà cả hai bị nước cuốn đi rồi”

Giọng nói nhẹ nhàng như đã thầm chấp nhận chuyện này từ lâu.

“Hà Thần rốt cuộc muốn gì đây, mỗi năm đều cúng, đều bái, tại sao cúng bái bao nhiêu cũng không đủ..”

“Không phải do Hà Thần đâu. Bao năm nay đâu xảy ra vụ chết đuổi nào nữa.”

“Sao lại nói không có! Cái Ý và thằng Tường không phải người sao!”

Vậy nên mới nói, tại sao thông tin Trương môn nhận được lại là “không có vụ chết đuổi nào”. Hai người con của thím Hàm đều không còn là trẻ con, Hà Thần tiền nhiệm cũng đã bị giam lại. Vậy tại sao lại biến mất?

“Không chỉ cái Ý và thằng Tường. Ông Cát ở nhà bên cũng ra khơi như mọi khi, nhưng không về nữa. Hà Thần rõ ràng là ác thần!”

Nhiệm vụ lần này của Nhật Đăng là điều tra những vụ mất tích đang đổ oan lên đầu Hà Thần đương nhiệm, La Thần.

Hot

Comments

Xuân Mai

Xuân Mai

khoan khoan cho tui hỏi cái, bức tượng vàng là La Thần lun hả

2025-10-02

0

Sagitta✨

Sagitta✨

Vừa ngủ vừa beta hả 🤡 m ăn chửi no rồi con ơi

2025-10-01

0

kjmtherx721

kjmtherx721

Ò chấm từ đầu r hã ??? Có mờ ám gì kh ???

2025-10-01

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play