Con đầu lòng? Lẽ nào U Miễn có thai rồi?
Mặc kệ, cô phải diễn tròn vai yếu đuối này đã. Tiếng bước chân của Tống Vu một lúc càng gần, vậy mà cả nhà U gia lại không phát giác được, từng người một lớn tiếng chỉ trích cô.
Khi hình ảnh người đàn ông cao lớn, đầy sát khí xuất hiện trong sân vườn, Thẩm Nhược liền khóc lớn cầu xin.
- Các người đừng bắt tôi rời xa anh ấy... tôi thừa nhận lúc đầu là vì tiền mới nghe lời các người ở cạnh anh ấy. Nhưng bây giờ tôi đã yêu anh ấy rồi... tôi không muốn làm gián điệp nữa... xin các người...
Bước chân của Tống Vu khựng lại, những lời nói cầu xin đáng thương ấy đã trót lọt vào tai hắn. Sát khí từ trong người hắn tỏa ra nặng nề. Trình Lâm cũng phải cúi đầu lùi ra xa.
Thẩm Nhược biết, hắn nghe thấy rồi, những lời này nói đều là cho hắn nghe. Cô không phải con ngốc, cô đương nhiên biết hắn đã nghi ngờ cô là gián điệp, chi bằng bây giờ cô nói cô là gián điệp do U gia phái tới. Lúc đó nhìn bọn họ tự đấu đá nhau, cô chỉ cần ngồi bên ngoài nhìn là xong.
Tống Vu tức giận chạy đến kéo Thẩm Nhược đứng dậy, gương mặt đẹp đẽ của cô đã lấm lem nước mắt, vẻ mặt ủy khuất thấy rõ. Thẩm Nhược vội gạt tay hắn ra, tỏ vẻ như lúc nãy lỡ lời.
- Tống Vu, em không có ý đó... xin lỗi... em... em...
Tống Vu nhìn thấy sự lúng túng trong đôi mắt tinh tường, nhìn thấy sự sợ hãi đáng thương, Thẩm Nhược của hắn sao lại thành ra như vầy? Chẳng lẽ đám người U gia thật sự ức hiếp Thẩm Nhược?
Hắn ngạo mạn tiến đến ôm Thẩm Nhược vào lòng, khẽ trấn an cô:
- Không cần sợ, tôi đã nghe thấy cả rồi!
Thẩm Nhược gật đầu khủy uất nếp vào lòng hắn yếu đuối hệt con mèo nhỏ, cô giương ánh mắt đắc ý vào U Miễn thách thức sức chịu đựng của cô ta.
Tống Vu nhìn một lượt đám người U gia, đôi mắt đanh thép dừng ngay cô con gái út - U Miêu khiến cô ta sợ đến ngấn lệ.
Đôi mắt dữ tợn ấy lại liếc lên nhìn U Miễn, hắn hừ một tiếng sau đó cất giọng đanh thép.
- Thẩm Nhược không phải kẻ thứ ba, kẻ thứ ba chỉ dành cho loại đê hèn như U Miễn cô. Cô tốt nhất nên tự hiểu bản thân đã làm gì. Đừng để tôi phải nghe hoặc nhìn thấy người U gia động chạm đến Thẩm Nhược.
- U Miễn, cô cũng từng cướp chồng người khác mà nhỉ? Cô còn cướp đi đứa con đầu tiên của cô ấy, cô đã làm những gì thì tự thân cô biết đi.
- Tôi không muốn Thẩm Nhược tổn thương, ngày mai luật sư sẽ đến đưa cô đơn ly hôn, tốt nhất là cô nên ký vào.
U Miễn cắn môi sợ sệt gật đầu, đôi mắt hắn dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Hắn để lại cho U lão gia cái nhìn không kiên nệ rồi ôm Thẩm Nhược ra ngoài. Ra đến xe, hắn buông Thẩm Nhược ra, cốc mạnh vào đầu cô.
- Em ăn gì mà ngu thế hả?
Thẩm Nhược lườm hắn cái nhẹ rồi xoa xoa chỗ bị hắn làm đau.
- Sao? Tôi đi gặp vợ của anh, anh tức lắm chứ gì? Anh không muốn ly hôn thì thôi, tôi không ép.
Nói xong liền đạp mạnh vào chân hắn một cái rồi vào xe ngồi, thẳng tay đóng cửa xe lại.
Cô còn muốn bỏ hắn ở lại, cho hắn đi bộ về. Nhưng hắn là người có “máu mặt” mà, hơn nữa hắn cũng vừa bênh vực cô, cô không thể để hắn đi bộ về, đành phải để hắn lên xe.
Tống Vu nhíu mày khó chịu, tuy vậy vẫn dang tay ôm cô vào lòng, hắn véo đôi gò má hồng hào:
- Tôi không nói chuyện em đến tìm cô ta. Tôi đang nói chuyện em quỳ dưới chân bọn họ.
- Tôi còn phải quỳ dưới chân em, dựa vào cái gì mà em quỳ dưới chân bọn họ?
Thẩm Nhược đã quá quen với kiểu nói chuyện này của hắn, cô đẩy cơ thể to lớn của hắn ra.
- Tôi bị ép.
Hắn hừ tiếng đanh thép.
- Ai có thể ép em? Tôi đêm qua đã “ăn” sạch em vậy mà còn có thể “ép” à? “Ép” có ra nước không?
- Vô lý, tôi “ăn” sạch rồi thì còn gì để “ép”?
- Khoan đã, em dám để họ “ép” em à?
- Em mau trả lời đi!
- Thẩm Nhược, em còn im nữa có tin tôi vào tôi “ép” bọn họ ra nước không?
Thẩm Nhược: “...”
Tống Vu không nhận được câu trả lời liền bảo tài xế quay đầu xe lại.
- Nhược, nói đi, em muốn uống nước ép gì? Tôi vào tôi “ép” cho em uống!
Thẩm Nhược tự bộp vào trán mình, cô đục vào người hắn cọc cằn:
- Anh thôi giả nai đi.
- Bác Chu, thừa biết anh ta đùa giỡn sao còn quay xe?
Cô vừa chửi mắng Tống Vu vừa trách cứ bác Chu, nhưng cô biết bác Chu cũng chỉ là làm công ăn lương, có trách cứ bác ấy cũng vô dụng. Người cần quản giáo lại chính là tên không có liêm sỉ Tống Vu này. Mỗi lần hắn lên cơn nhây là khiến cô muốn điên đầu.
Tống Vu biết mình đã giỡn quá trớn liền thu vẻ mặt cợt nhả lại, nghiêm nghị đặt tay lên vai cô:
- Tôi biết em không phải do bọn họ phái tới, nhưng tôi nhất định sẽ không buông tha cho em.
Thẩm Nhược nhếch mép gạt cánh tay trên vai mình ra.
- Gián điệp á? Ý kiến hay đấy, ngày mai tôi sẽ làm gián điệp.
Tống Vu nhìn thấy vẻ thản nhiên điềm tĩnh của Thẩm Nhược, hắn đã đoán ra được gì đó nhưng lại im lặng mỉm cười.
Hắn tựa đầu lên vai cô, đôi mắt khẽ nhắm lại, đôi mày ngài cuối cùng đã có thể giãn ra. Thẩm Nhược vừa định đưa tay gạt đầu hắn ra hắn đã lên tiếng trước:
- Hôm nay rất nhiều việc, vậy mà em còn làm loạn. Tôi mệt lắm rồi.
Bàn tay lơ lửng giữa không trung chần chờ một lúc rồi đưa xuống. Cô không thể cự tuyệt hắn, hôm nay đúng là cô gây phiền phức hơi nhiều, để hắn dựa vào vai cũng chẳng phải việc gì to tác.
Nhưng với tính khí cọc cằn của mình, cô ngông nghênh một câu.
- Tôi thích làm loạn thế đấy, anh dám bỏ tôi à?
Tống Vu thoáng chốc bật cười lớn, hắn ngầm hiểu ý, được vôi đòi tiên hắn nhích người qua sát cô hơn, cánh tay hư hỏng chưa có sự đồng ý của cô đã vòng tay ôm chặt lấy cô. Thẩm Nhược lườm nhẹ hắn một cái rồi thôi, cô mặc kệ hắn, tựa đầu vào thành ghế nhắm mắt để đó.
Tống Vu lúc này mân mê chiếc cổ trắng ngần của Thẩm Nhược, hắn nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh, bả vai, cổ. Tất cả hành động đều nhẹ nhàng ám muội, người ngoài nhìn thôi cũng đã hiểu hắn muốn gì, Thẩm Nhược lý nào lại không hiểu?
- Tống Vu, anh có tin đêm nay anh ra ngoài ngủ không?
Nghe giọng nói cảnh cáo chua ngoa này Tống Vu liền như con sói nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, tựa đầu lên vai cô nhắm mắt ngủ.
Nhưng được một lúc lại ngốc đầu dậy:
- Tôi cho phép em làm loạn, nhưng không cho phép em rời xa tôi.
Nghe những lời kiên định này, Thẩm Nhược kinh ngạc mở mắt nhìn hắn, trời ơi ngó xuống mà coi, hắn đang giở bộ mặt gì với cô vậy?
Nhìn nhu nhược hết sức, lời nói thì ương ngạnh nhưng biểu cảm thì như con nít lên ba già trước tuổi, à không, phải già trước vài chục tuổi mới đúng. Đúng là sởn hết da gà.
Thẩm Nhược lườm hắn, cô nhíu mày cáu giận vừa định mở miệng đã bị hắn chặn họng:
- Thôi, thôi bớt giận, không chọc nữa, không chọc nữa.
Thẩm Nhược phứt mũi hừ một tiếng. Nhiều lúc cô cũng chẳng biết tại sao hắn lại cưng chiều cô như vậy.
Với tính khí như cô, làm tình nhân đã là quá lắm rồi, đằng này còn được cưng chiều sủng lên tận mây thế này, chả trách cô lại yêu cuộc sống hiện tại.
Người đàn ông họ Tống này, cô biết rõ, cô chỉ có thể chơi đùa, không thể yêu.
Không khí giữa hai người đột nhiên im lặng, Tống Vu về lại vị trí chỉnh tề, hắn trầm ngâm. Hồi lâu sau cất giọng trầm ấm:
- U Miễn có thai rồi!
Updated 37 Episodes
Comments