Chúng Ta Không Thể - Hạ Thùy Nhi

Chúng Ta Không Thể - Hạ Thùy Nhi

#1: Tình nhân bảo bối.

Thẩm Nhược... mau nói em yêu tôi đi...

Giọng nói khàn trầm ấm vang bên tai, Thẩm Nhược mệt nhọc ngửa đầu ra sau tùy ý để người đàn ông kia tùy tiện trong thân thể của mình. Cô thở dốc mệt nhọc.

Nghe thấy lời nói yêu mị, Thẩm Nhược như bị thôi miên mà nói theo hắn:

- Tôi... yêu... yêu anh...

Lời nói ngắt quãng tuy không tròn trĩnh nhưng cũng đủ để máu trong người Tống Vu sôi sùng sục. Hắn quyết liệt luân chuyển ra vào cơ thể cô hơn, bàn tay hắn mân mê ôm ấp lấy cô gái nhỏ ướt đẫm dưới thân.

Thẩm Nhược cắn chặt môi, đây là lần đầu của cô... đau... rất đau...

Sau một đêm dài cưng chiều bảo bối, Tống Vu cuối cùng cũng đã tha cho cô, hắn bồng cô bảo bối nhỏ vào phòng tắm, tắm rửa lại cho cô.

Hắn ôm cô trong lòng, ngắm nghía gương mặt nhỏ nhắn, góc cạnh đẹp tinh tế đến động lòng người đang ngủ say, không kiềm lòng được cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại.

Thẩm Nhược là gián điệp được cài vào bên cạnh hắn. Hắn biết chứ, nhưng hắn không thể kiềm lòng trước vẻ đẹp tinh khiết này... càng không thể kiềm chế sự ham muốn của bản thân.

Hắn đã nghĩ đến chuyện cả gia tài họ Tống sẽ vì cô gái này mà tan thành tro bụi. Nhưng cho dù có là vậy hắn vẫn không thể kiềm lòng mình để bỏ rơi cô, hắn không thể không yêu cô...

[...]

- Tống tiên sinh, cô Thẩm muốn mua sắm. - Tên trợ lý chạy thục mạng vào văn phòng của hắn.

Tống Vu khẽ nhíu mày, hắn lườm lấy tên trợ lý cũng có ngày phải chạy thục mạng, thở hồng hộc.

- Ừm, cô ấy muốn mua gì thì để cô ấy thỏa thích đi.

- Nhưng...

- Nếu nhiều quá thì bảo họ ghi nợ, tôi sẽ đến trả sau.

Hắn phớt tay bảo trợ lý Trình ra ngoài, anh ta mặc dù muốn nói thêm gì đó cũng chỉ đành ngậm ngùi bước ra ngoài.

[...]

Vài giờ sau...

- Tống tiên sinh, cô Thẩm lại... phá quán người ta rồi...

Tống Vu chỉ đơn thuần tặc lưỡi một cái sau đó lại hờ hợt cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện. Trợ lý ngây ra, vẫn đứng đó chờ hắn. Tống Vu thấy vậy thì lườm anh ta:

- Cứ để cô ấy đập, đập mỏi tay thì đền tiền.

Một lần nữa trợ lý Trình bị phớt lờ và đuổi đi. Anh ta khẽ thở dài, anh ta đương nhiên biết Tống Vu yêu Thẩm Nhược, Thẩm Nhược cũng yêu Tống Vu. Nhưng vì lý do nào đó mà Tống Vu không thể ly hôn với vợ.

Từ đó tính khí của cô Thẩm cũng trở nên ngang ngược ương bướng.

[...]

Hơn ba mươi phút sau.

- Tống tiên sinh...

Lần này hắn thật sự mệt mỏi, chỉ cần nghe tiếng Trình Lâm gọi hắn thì chắc chắn tất cả đều là những chuyện liên quan đến Thẩm Nhược. Không quậy phá thì cũng là gặp chuyện, chẳng có gì tốt lành.

Hắn tuyển Trình Lâm làm trợ lý chứ đâu tuyển anh ta làm người giám sát bảo bối của hắn? Mười tiếng ở công ty, anh ta làm phiền hắn không dưới năm lần.

Tống Vu tức giận đập tay xuống bàn, tại sao hôm nay lại phiền phức đến vậy? Rốt cuộc Thẩm Nhược định làm gì? Thấy Trình Lâm vẫn đang gấp gáp, Tống Vu miễn cưỡng cho anh ta nói:

- Tống tiên sinh, cô Thẩm đã đi tìm vợ ngài rồi.

Nghe xong hắn như nổ lửa, chỉ có như vậy mà làm phiền hắn? Sự chuyên nghiệp của anh ta đâu rồi? Dù tức giận nhưng Tống Vu vẫn cố bình tĩnh, hắn tự dằn lòng, dù sao anh ta cũng là vì lo cho hắn.

Tống Vu thở dài dây dây thái dương.

- Ừm, cứ để cô ấy...

- Cái gì?

Gì chứ? Đi tới gặp U Miễn? Thẩm Nhược muốn đi đánh ghen sao? Khóe môi yêu mị khẽ nhếch lên bí hiểm.

Trình Lâm ngây người, theo như anh ta đoán thì vị Tống tiên sinh đây phải bừng bừng nổi giận lên, hoặc là gấp gáp chạy đi ngăn cản tránh trường hợp vợ và tình nhân gặp nhau mới đúng chứ? Sao lại điềm tĩnh đến vậy?

Tống Vu cẩn thận suy xét một lúc, hắn là đang kéo dài thời gian, để hắn xem U Miễn có thể làm gì Thẩm Nhược. Có cho con ả đó mười lá gan, hắn thách cô ta dám động vào Thẩm Nhược.

Suy xét kỹ càng, trầm ngâm một lúc mới quyết định đóng văn kiện lại đứng dậy vừa đi vừa ra lệnh cho Trình Lâm.

- Kêu thêm vài vệ sĩ đến giúp Thẩm Nhược đi. Dù sao một mình cô ấy cũng không thể đấu lại cả nhà U gia.

Trình Lâm ngoài miệng thì dạ nhưng trong lòng lại cảm thấy bất bình thay vợ hắn.

Hắn nuôi tình nhân thì thôi sao lại ra mặt giúp tình nhân? Vợ hắn đã mắt nhắm mắt mở chấp nhận, vậy tại sao hắn còn không cho vợ mình một chút tôn nghiêm cuối cùng?

Nói sao anh ta cũng chỉ là người làm công ăn lương, không dám bộc bạch quá phận.

[...]

Ở bên này, Thẩm Nhược thẳng tay tát vào mặt U Miễn trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. U lão gia nhìn con gái bị đánh tức giận đến run người.

Nhưng ông ta biết, người này là tình nhân của con rể, còn là ái nữ của Thẩm gia, ông ta không dám chạm vào.

U Miễn cứng rắn chịu từng bạt tay được Thẩm Nhược ban cho. Cô em gái nhìn chị mình bị ức hiếp, không chịu được mà lên tiếng.

- Đồ tiểu tam bỉ ổi, vô liêm sỉ. Đã cướp chồng người ta còn vênh váo đến đánh chính thất.

U Miễn nghe thấy vội vàng bịt miệng em gái lại, cô ta cảnh cáo em gái:

- Nếu để Tống Vu nghe thấy, cái mạng nhỏ của em chị cũng không thể giữ được...

U Miêu trợn tròn mắt, quên mất, bên cạnh Thẩm Nhược luôn có người của anh rể, nếu lỡ chẳng may bọn họ về nói với Tống Vu, khác nào là tự diệt mình?

Dù U Miễn có nhanh mấy, những lời khiêu khích bôi nhọ kia cũng đã trót lọt vào tai Thẩm Nhược. Cô bật cười lớn.

- Tiểu tam? Bỉ ổi? Đây là đang chỉ trích ả ta sao?

Thẩm Nhược đanh thép chất vấn, ngón tay cô chỉ vào mặt U Miễn. Nói cô là tiểu tam? Vậy lúc trước U Miễn là gì? Cũng là tiểu tam, mà còn là kẻ giết người cơ.

Thẩm Nhược cô chỉ đến đây tặng cô ta vài bạt tay đã mang danh tiểu tam bỉ ổi vô liêm sỉ.

Vậy U Miễn hành hạ Thẩm Nhược Tình, khiến cô ấy sảy thai, mưu mô tính kế hại chị ấy hết lần này đến lần khác, biết rõ Nhược Tình có bệnh về tim lại ngang nhiên mở clip dâm ô của ả và Tống Vu cho chị ấy xem để rồi chị ấy ra đi thì là gì?

Đường đường chính chính bước lên vị trí Tống phu nhân? Nực cười, chẳng lẽ U Miễn có thể bỉ ổi giả tạo còn cô thì không?

Nhìn cả đám người U gia đông đúc chẳng dám làm gì mình, Thẩm Nhược biết chắc là Tống Vu đã cử người đến trước cô một bước rồi. Hắn chính là con sói đội lốt người, cô nhất định phải khiến từng người một trả giá cho cái chết của Nhược Tình!

Đôi mắt tinh xảo của Thẩm Nhược lướt qua U phu nhân, bàn tay gầy guộc của bà ta đang nắm chặt cán dao nhỏ. Cô từng bước đến gần khiến cánh tay bà ta run lẩy bẩy muốn động thủ.

Thẩm Nhược bốp mạnh bàn tay bà ta, vừa định ra tay với bà ta lại nghe thấy tiếng xe của Tống Vu.

Cô nên diễn cho hắn xem nhỉ?

Thẩm Nhược bắt đầu thay đổi biểu cảm, từ đanh đá chuyển sang nhu nhược, đôi mắt tinh tế ngân ngấn vài giọt lệ. Thẩm Nhược quỳ xuống đất, dưới chân U phu nhân, con dao trong tay bà ta vừa vặn kề ngay cổ cô.

Thẩm Nhược nhếch mép cười khinh bỉ:

- Các người thấy sao nếu kẻ tiểu tam như tôi chết ở đây?

Cả nhà U gia đều đứng hình, sững sờ. U Miêu non dạ còn nghĩ Thẩm Nhược đã sợ rồi, liền ngông nghênh quát nạt cô.

- Hừ, đồ tiểu tam. Nếu cô chết rồi U Miễn sẽ được Tống Vu rước về. Lúc đó anh chị tôi sẽ có thể tự tay chăm sóc con đầu lòng!

Tự tay chăm sóc con đầu lòng? U Miễn có thai rồi?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play