"Cậu vừa nói gì cơ?!" - giọng Trần Duy Khánh vang lên rõ mồn một giữa khoảng sân vắng, lạnh tanh mà đủ sức khiến từng đốt sống lưng tôi rét buốt.
Thôi xong…toang thật rồi.
Tôi đứng im như trời trồng, hai tay vẫn còn dang ra ở tư thế "vừa hét xong chưa kịp hạ xuống", mặt đờ ra như bức tượng sáp trong viện bảo tàng. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chạy dọc xuống gáy, rợn hết cả người.
Trong đầu tôi hiện lên nguyên một thước phim đen trắng:
Trần Duy Khánh nổi cơn giữa sân trường. Tôi bị túm cổ áo, tung một cú đấm mẫu mực. Hôm sau, bảng tin trường treo tấm ảnh tôi mặt sưng vù với dòng tít đỏ chót: "Học sinh nữ lớp 11A2 bị thủ lĩnh khối xử đẹp vì mỏ hỗn."
Thảm cảnh quá sống động khiến tôi chỉ muốn lăn vào bụi cây gần đấy trốn luôn cho rồi.
"À… À… Có cơn gió ấy mà!!"
Tôi bật ra một câu chữa cháy ngớ ngẩn tới mức bản thân còn thấy nhục. Tay khua khua loạn xạ như thể đang xua đi "cơn gió định mệnh" nào đó vừa thổi qua.
Cậu ta nheo mắt, môi khẽ nhếch, như đang cố kìm một nụ cười.
"Không. Câu đằng trước nữa cơ."
Tôi chết lặng.
Không thể nào…cậu ta nghe rõ thật à?! Tôi tưởng sân rộng, gió to thì cái tiếng "thằng chó" của tôi cũng bay mất chứ!!!
"Ừm…" - tôi nuốt nước bọt cái "ực", mắt đảo như rang lạc tìm đường thoát thân.
"…Tôi nói cậu là 'thằng chó'. Tôi thề là tôi chỉ…lỡ mồm thôi…" - tôi lắp bắp, rồi tự động chắp hai tay, xoa xoa trước ngực, gương mặt tội nghiệp như con mèo vừa cào hỏng ghế sofa giờ đang năn nỉ chủ tha mạng.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài vài giây, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua tán cây, tóc tôi bị hất tung ra sau.
Cậu ta đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình thản mà soi kỹ tôi như soi bài kiểm tra. Nhưng trong đáy mắt ấy…lấp ló một tia tinh nghịch như thể có trò vui sắp xảy ra.
Rồi, đột nhiên…
Khóe môi cậu cong lên rõ rệt. Một nụ cười nửa miệng từ từ nở ra, sắc nét và "nguy hiểm" đến mức tim tôi đập lỡ một nhịp vì hồi hộp.
Không phải kiểu cười thân thiện hay lịch sự đâu nhé. Đây chính là kiểu "cười của người nắm đằng chuôi, sắp hành ai đó lên bờ xuống ruộng". Ánh nắng xiên qua hàng cây rọi thẳng vào gương mặt điển trai lạnh tanh ấy, khiến nụ cười kia càng giống…trùm cuối học đường trong phim học đường Hàn Quốc.
"Được." - cậu ta nói chậm rãi, nhấn từng chữ, giọng trầm mà đều, nghe như đang đọc một bản án "ngọt ngào" nhưng đầy ám ảnh.
"Vậy thì từ giờ…" - Duy Khánh nghiêng đầu nhẹ, khoanh tay, nụ cười nửa miệng càng hiện rõ - "Để 'thằng chó' này sẽ giúp cậu ôn bài mỗi ngày nhé, Nguyễn Ngọc Anh!!"
Âm cuối bật lên rất nhẹ nhàng, thậm chí hơi vui vẻ. Nhưng với tôi…nó vang lên như tiếng sét ngang tai.
"HẢ?!!" - tôi hét toáng lên như thể vừa nghe xong một bản án tử hình không thể kháng cáo. Mắt trợn tròn, miệng há hốc, tay run run chỉ thẳng vào cậu ta như nhân vật chính trong phim bi kịch.
Giờ ra chơi kết thúc cũng là lúc nhiệm vụ "lao dịch bất đắc dĩ" của tôi chính thức khép lại.
Tức thật sự! Đã bị hỏi bài cũ như bị tra khảo, giờ còn phải nai lưng ra làm cả đống bài tập Hoá cho lũ bạn thân khốn nạn nữa chứ! Đúng kiểu "chơi thì chúng nó chơi, còn khổ thì mình gánh".
Tôi lê bước về lớp như một linh hồn dạt trôi sau giờ lao động công ích. Vừa đặt chân qua cửa, chưa kịp thở thì Ngọc Diệp đã lao ra như viên đạn, hai tay bám lấy vai tôi lắc lắc, mắt sáng rực:
"Sao rồi?! Sao rồi?! Có xin được không?! Nói mau!!!"
Tôi nhìn nó với ánh mắt kiểu "mày có biết tao vừa trải qua chiến tranh không hả?".
Chưa kịp trả lời thì Hoài Phong, cái thằng miệng như loa phường, đã nheo mắt nhìn mặt tôi rồi phán một câu y như tiên tri:
"Đấy! Tao nói mà, chuẩn không cần chỉnh. Chúng mày cứ chơi đi, môn Hoá để Ngọc Anh lo hết!"
Câu nói vừa dứt, cả lũ bật cười ầm lên như xem hài kịch. Còn tôi thì…muốn lấy ghế ném vào mặt từng đứa một.
Chưa hết. Tuấn Khang, cái thằng ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra đĩnh đạc, cũng lên tiếng an ủi tôi bằng một chất giọng "thấu hiểu":
"Thôi, cố lên…ít ra cũng vì đại nghĩa diệt thân mà!"
Nhưng cái môi nó nhếch nhếch lên kia là sao hả?! Rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của tôi còn gì!!
Tôi ngồi phịch xuống ghế, chống cằm nhìn ra cửa sổ mà lòng u uất. Thề, nếu sau này ai hỏi ước mơ của tôi là gì, tôi sẽ trả lời luôn:"Làm sát thủ ám sát từng đứa một!"
Tối hôm đó.
Tôi trốn vào toilet ngồi bấm điện thoại, chỗ duy nhất trong nhà mà tôi có thể "ở ẩn" không bị mẹ bắt rửa bát hay anh trai phá đám. Đang lướt lướt một cách vô tư thì bỗng…
[ Trần Duy Khánh đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn. ]
Tôi trợn mắt. Tay run như bị điện giật. Suýt nữa thì cái điện thoại thân yêu rơi thẳng xuống bồn cầu như một vị anh hùng ngã xuống chiến trường.
Cái tên "Trần Duy Khánh" nổi bật ngay đầu thông báo như dòng chữ đỏ trên bảng tử thần. Tôi nín thở nhìn vào màn hình, tim đập thình thịch như trống làng vào hội.
Trên màn hình chỉ có hai nút lựa chọn:
[ Đồng ý ] - nó hệt như cái nút mở cửa xuống địa ngục.
[ Hủy bỏ ] - như cái nút tự huỷ cuộc đời xã hội học đường của tôi.
Tôi ngồi trong toilet mà cảm giác như mình đang đứng trước hai con đường sinh tử. Đầu óc bắt đầu tua nhanh bảy bảy bốn chín cái viễn cảnh:
Nếu tôi ấn "Đồng ý", liệu cậu ta có định…truy bài online mỗi đêm không?
Còn nếu tôi ấn "Hủy bỏ", liệu ngày mai tôi có còn được sống yên ổn ở trường không?!
Tôi ôm đầu, khụy xuống nền gạch lạnh toát. Cuộc đời học sinh của tôi từ bao giờ lại thành phim hành động, tâm lý, hài kịch thế này chứ?!
Updated 40 Episodes
Comments
Min Min 🌻🌻
khi nào có chap mới ạ
2025-10-05
1
Jin Hee, ok?
=))) kịch bản hay đấy. Lớp em có đứa đi chửi nhau với trai thế là bị thằng đấy xé banh cái áo trắng ra giữa sân bóng 🙊
2025-10-05
1
Chỉ yêu mình anh M_18
Ái chà, từ lời mời kết bạn này mà có thể này sinh thành một câu chuyện tình iu tình báo đó nghennn
2025-10-13
1