Chương 3

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại…

Vì đống bài tập Hoá khốn kiếp kia.

Vì tương lai tươi sáng không bị bọn bạn réo tên mỗi tiết kiểm tra bài tập.

Vì một cuộc sống không còn phải thức khuya giải phương trình trung hoà acid-bazơ cho người khác…

Tôi hít một hơi thật sâu, run run đưa ngón tay lên màn hình.

"Đồng ý."

[ Bạn và Trần Duy Khánh đã trở thành bạn bè. ]

Xong. Chốt đơn. Không quay xe được nữa.

Nhưng mà trước khi tận hưởng cảm giác "trúng độc đắc" này, tôi phải làm một việc thiêng liêng hơn: gửi cho cả nhóm xem.

Tôi bật chế độ paparazzi, chụp ngay cái màn hình thông báo kết bạn rồi mở group chat thân thiết, nơi bọn nó vẫn ngày ngày rủ nhau đi ăn quà vặt và đùn bài tập Hoá về nhà cho tôi.

[ Tôi: Đấy nhá! Trần Duy Khánh kết bạn với tao rồi đấy nhá!! Giờ chúng mày tự làm Hoá đi nhé, tao thắng rồi! ]

Tin nhắn vừa gửi đi, group chat nổ như bom nguyên tử.

[ Hoài Phong: Ơ con này?! Sao mày dám phản bội tổ quốc thế hả!? ]

[ Tuấn Khang: Nó ăn bùa của mày à, Ngọc Anh?? Không thể nào có chuyện này! ]

[ Ngọc Diệp: Ê!! Chuyện ma chúng mày ạ!! Ở trường mình mà Khánh chịu kết bạn với con gái trước là có điềm đấy!!! ]

Tôi nhìn màn hình mà cười khùng khục như một con phản diện vừa thành công bày mưu.

Thề, cái cảm giác được "quăng bom" vào group chat nó sướng gì đâu. Từng dòng tin nhắn của chúng nó như gia vị rắc thêm vào chiến thắng vẻ vang của tôi.

"Hê hê… Các ngươi cứ từ từ mà tự giải mấy bài oxi hoá khử đi nhé!" - tôi lẩm bẩm, vừa gác chân ngồi trên bồn cầu như ngai vàng, vừa cười đầy mưu mô như mấy bà phù thuỷ trong phim cổ tích.

Tôi còn đang đắm chìm trong cảm giác chiến thắng ngọt ngào, chưa kịp thoát khỏi vai "nữ phản diện vừa úp sọt thành công", thì…

[ Trần Duy Khánh đã gửi tin nhắn. ]

Tôi chết lặng. Tim giật một phát như bị ai tạt nước đá.

Trên màn hình chỉ có đúng một dòng thông báo khô khốc, mà tôi thì run như chuẩn bị thi vấn đáp trước hội đồng giám khảo quốc gia.

"Chết dở rồi…sao cậu ta lại nhắn tin nhanh thế?! Mới bấm đồng ý có vài phút thôi mà?!" - tôi tự lẩm bẩm, tay run run mở đoạn chat.

[ Duy Khánh: Còn online?! ]

Tay cầm điện thoại mà tim như có ai gõ cửa "cộp cộp" trong ngực.

Tôi bối rối nhìn màn hình, trong đầu chạy loạn tứ phương tám hướng.

Trả lời thế nào giờ…?

"Liên quan gì đến cái quần của cậu?"

Nghe có vẻ ngầu, nhưng chắc mai tôi khỏi sống yên ở trường.

"Tôi bật mạng để học đấy nhá!"

Ôi thôi, nghe giả tạo quá, nó mà không bóc phốt tôi mới lạ.

Chưa kịp đánh vần xong phương án, tin nhắn thứ hai đã bay tới.

[ Duy Khánh: Đang đợi thằng chó này ôn bài cho cậu à? ]

Suýt nữa thì tôi làm skibidi toilet thật!!

Tên này…rõ ràng đang cà khịa có chọn lọc mà. Cái cách nó dùng từ "thằng chó" cứ như khắc tên tôi vào hợp đồng nợ đời vậy.

Sau vài giây vật lộn với lòng tự trọng và chút sĩ diện còn sót lại, tôi quyết định chơi lớn một phen.

Đã thế thì…liều luôn!

[ Tôi: Không có! Đang đi nặng! Lát tôi ôn. ]

…Gửi.

Khoảnh khắc ngón tay tôi chạm nút "Gửi", tôi lập tức muốn chặt luôn ngón tay đó.

Không khí xung quanh như đóng băng. Não tôi mất ba giây để kịp load được cái tội tày trời mà mình vừa phạm phải.

Mặt tôi đỏ lựng như bị ai úp nguyên cái nồi nước sôi vào. Tai ù đi, tim đập thình thịch như trống hội làng.

Tôi luống cuống định rút tin nhắn, nhưng tay run như gà mắc mưa, bấm nhầm chỗ liên tục.

Rồi…điều tôi lo sợ nhất cũng tới.

[ Duy Khánh đã xem tin nhắn. ]

Thôi xong…

Trời đất ơi, sao không có cái nút "quay ngược thời gian" như trong phim Marvel vậy?!

Ngọc Anh ơi là Ngọc Anh…mày không biết nhắn câu nào bình thường hơn à?

Ê!?!!

Sao…sao cậu ta không nhắn gì nữa vậy!?

Tôi dán mắt vào màn hình, trái tim đập lộn xộn như bị ai gõ trống trong lồng ngực. Không trả lời cũng được, nhưng ít ra đừng để tôi chờ trong cái tình huống này chứ!!

Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng Khánh đang nằm lăn, ôm bụng cười như điên vì cái tin nhắn "đi nặng" của tôi.

Thôi xong rồi…đời tôi tàn thật rồi… Aaa!!! Xấu hổ chết mất!

Sáng hôm sau, tôi vác cái mặt ảo não đến lớp như con gấu trúc mất ngủ.

Đời đúng là không ngừng tát vào mặt tôi từng cái một…

Tối qua, không hiểu thần linh phương nào nhập vào cô chủ nhiệm, lại xếp tôi ngồi cạnh ngay cái tên Trần Duy Khánh.

Tôi đã cố gắng năn nỉ, phân tích, thao túng tâm lý các kiểu, thậm chí còn viện cớ "em bị mất tập trung khi ngồi cạnh bạn nam"

Vậy mà cô chỉ nhắn một câu khiến tôi xanh đỏ tím vàng:

"Có bạn Khánh kèm cho em mấy môn tự nhiên. Hai đứa thành đôi đứa bạn cùng tiến nhé!"

Kèm cái đầu cô chứ kèm… Ai mướn?! Là ai hỏi mà cô nhiệt tình thế hả giời?!

Vừa đặt balo xuống ghế, tôi ụp mặt xuống bàn, cố gắng giả chết để tránh ánh nhìn sát thương từ bên cạnh. Nhưng đáng tiếc, kẻ thù của tôi, tên chó Khánh đó, đang ngồi xoay bút như một học sinh cool ngầu bước ra từ phim thanh xuân vườn trường.

Nhìn thôi mà máu nóng tôi đã sôi sùng sục.

"Đồ chó…" - tôi nghiến răng, lẩm bẩm nhỏ đến mức tưởng không ai nghe thấy.

Thế mà…

"Nói to lên, thằng chó nghe không có rõ!"

"WHAT THE…?!!"

Tôi bật dậy như lò xo, tim suýt bắn ra khỏi lồng ngực. Cha nội này, tai thính như tai chó thật đấy!!

Tôi liếc sang một cái…rồi lại quay phắt về phía trước.

Trời ơi, căng thật sự. Tự dưng nhớ lại cái tin nhắn "đi nặng" tối qua mà tôi chỉ muốn đào hố chui xuống.

Bầu không khí này…khó chịu quá. Phải nói gì đó, phải phá băng thôi!!

Tôi khẽ hắng giọng:

"Ừm… Ừ thì…trời hôm nay đẹp nhỉ…hơ hơ…"

Đúng cái giây phút ấy…

"Cạch!"

Tiếng ghi bài dừng lại…

Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh sống lưng từ bên cạnh chiếu sang. Tôi quay sang thì…đúng là cậu ta đang nhìn. Một ánh nhìn đen láy, lạnh như đá granite nhập khẩu, không giận, không vui. Chỉ có một chữ "Đừng làm phiền" viết rõ mồn một.

"Cậu làm phiền tôi học quá đấy." - Duy Khánh buông giọng đanh gọn, không cao không thấp nhưng đủ để cả người tôi dựng tóc gáy.

"Cậu khép cái mồm lại đi."

Tôi đờ người ra, miệng còn hé ra định nói câu tiếp theo mà không dám.

Trong đầu tôi lập tức dựng nên một viễn cảnh đầy máu me: mỗi lần cậu ta mà không giải được bài toán thì có phải tên đấy sẽ đứng phắt dậy, tung một cú đấm như phim chưởng vào mặt tôi giữa lớp không?

Tôi rụt cổ như con rùa bị gõ mai.

"Biết…biết rồi…" - tôi lí nhí, lén đưa tay che miệng như sợ bản thân lỡ mồm thêm lần nữa.

Hot

Comments

Min Min 🌻🌻

Min Min 🌻🌻

cuối cùng cũng có để đọc rồi
ghế đầu tiên nun 😄

2025-10-05

1

Jin Hee, ok?

Jin Hee, ok?

Má em đọc nhầm thành nhìn thoii đã muốn sục =))

2025-10-05

1

Jin Hee, ok?

Jin Hee, ok?

Ngồi cạnh bạn nam là quên đặt dấu chấm hả🙊

2025-10-05

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play