Bọn nó hiền? Anh không tin.

Đới Lang thật lòng không để một con chó vào mắt.

Anh cùng lắm chỉ cảm thấy hứng thú với sự linh tính của nó cùng với quá trình tương tác giữa nó với người chủ nhân kỳ lạ. Đối với sự uy hiếp của nó anh làm như không thấy, sự chú ý lại tập trung hết lên người con gái gần như bị anh ôm trong ngực.

Bởi vì họ dựa vào nhau gần đến mức không còn khe hở nên Đới Lang ngửi được rõ ràng mùi hương thanh mát trên người người con gái.

Cái mùi hương ấy áp hẳn mùi máu, cưỡng ép chui vào mũi anh.

Đới Lang nhìn khuôn mặt trắng nhỏ xinh xắn đã lấm tấm mồ hôi trong gang tấc, ánh mắt hơi trầm xuống.

Mặc dù Hạ Thường Hi nói nhà cô gần đây nhưng hai người cà lếch cà lếch gần nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Suốt cả đoạn đường đó đều bình yên vô sự cũng không đụng đến bất cứ người qua đường nào nhưng nội tâm Đới Lang lại không bình lặng lắm. Đến cuối cùng choáng ngộp trong lòng anh toàn là sự kinh ngạc, khó hiểu cùng sự tò mò không kiềm chế được.

Chỉ vì cả đoạn đường anh nhìn người con gái mù kia đỡ lấy anh, dù chật vật thật nhưng chưa từng vấp té lần nào.

Có mấy lần anh đã cố ý không nhắc nhở cô chướng ngại vật trên đường, nhưng kết quả chỉ khiến anh càng thêm kinh ngạc.

Mỗi lần như vậy anh tận mắt nhìn thấy con chó tên Đông Đông kia sủa một tiếng nhỏ. Lại sủa một tiếng mà người con gái trông chẳng khác gì người bình thường thành công mang một người bệnh như anh về nhà mình.

Bảo không kinh ngạc sao được.

Có mấy lần Đới Lang nghi ngờ con chó kia đang nhắc đường cho cô. Mà người con gái nọ lại mạc danh kỳ diệu nghe hiểu được ý nghĩa trong tiếng sủa của nó.

Lần nào nghĩ vậy xong anh cũng tự lắc đầu cười bảo mình điên rồi. Mất máu nhiều đến mức sinh ra ảo tưởng.

Đới Lang cứ thế mang tâm tình phức tạp cả đoạn đường.

Nhưng đến nhà người con gái anh lại bất ngờ thêm lần nữa.

Đới Lang vẫn nhớ người con gái nói cô ở một mình, anh cứ tưởng nhà của cô nằm trong một khu chung cư nào đó hay một căn nhà trọ, nhưng không nhờ nó lại là một ngôi nhà riêng biệt có cả sân vườn còn khá lớn. Anh có chút bất ngờ với sự giàu có của cô, nhưng thứ khiến anh bất ngờ hơn lại là thứ khác.

Chó, thật nhiều chó.

Không, còn cả mèo. Chắc còn con gì khác nữa mà tại ban đêm nên anh không nhìn thấy.

Dù sao thì Đới Lang vẫn cứ tưởng mình vào nhầm cửa hàng thú cưng.

Nhưng có cái cửa hàng nào thả rong chó mèo như thế?

Sân vườn lớn lấp ló bóng chó mèo như những sát thủ âm thầm ẩn nấp trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào Đới Lang.

Cho dù là người cứng gan như Đới Lang đụng trường hợp này còn nghĩ nhượng bộ lui binh cho an ổn. Anh nghĩ mình đã hiểu nguyên nhân vì sao người con gái kia chẳng sợ mang anh về nhà.

Dù sao với tình trạng của anh bây giờ là đấu không lại đám chó mèo này.

Chưa nói có mấy con chó hình thể khá lớn trong sân, chỉ là mỗi con nhào lên cho anh một cào cũng đủ sài rồi.

Đới Lang mặc dù không sợ nhưng anh vẫn biết người dưới mái hiên nên cúi đầu, anh âm thầm thu bớt khí thế trên người mình nhưng cũng không tỏ ra quá yếu thế.

Anh còn nhớ đánh giá của một người nuôi chó ngao: "Muốn chó phục tùng mình thì phải cường thế hơn nó, có vậy mới trấn áp được nó. Nếu để nó nhận ra mình sợ nó thì nó sẽ thể hiện sự trên cơ mình như một bản năng muốn làm con đầu đàn bằng cách không bao giờ khuất phục mình."

"Anh đừng sợ, tụi nó hiền lắm."

Ngay lúc này anh nghe người con gái nói như vậy.

Đới Lang khó được dùng sự im lặng để thể hiện sự phản đối.

Rồi anh lại lần nữa đánh giá lại người con gái bên cạnh.

Người con gái nhìn như vô hại và yếu đuối này thực chất không hề dễ bị bắt nạt. Cô cũng có một trái tim vô cùng mạnh mẽ.

Càng bước vào nhà anh càng cảm nhận rõ điều đó.

"Hạ Hạ, đừng dọa khách."

"A Xuân, không được gừ."

"Lập Thu, giúp chị lấy hộp y tế đến đây."

Đám chó quay quanh họ từ ngoài cửa vào đến trong nhà chính là bị người con gái nhẹ nhàng nói một câu liền im lặng nằm hết trên sàn, không hề hó hé lấy một tiếng, chỉ có đôi mắt láo liên không ngừng nhìn họ mới thể hiện chúng nó vẫn luôn để ý đến vị khách là anh này.

Con chó màu đen tên Lập Thu còn thông minh đến mức gặm hộp y tế đến cho người con gái.

Đới Lang chết lặng nhìn cảnh tượng náo nhiệt mà trật tự khó tả trong phòng khách, anh quyết định im lặng dùng thiết lập lạnh lùng khó gần của mình để đối phó tình huống này.

Được người con gái đỡ ngồi xuống ghế sofa, anh nhận hộp y tế rồi bắt đầu cởi áo xử lý vết thương.

Trong lúc đó người con gái mù nọ đều ngồi bên cạnh anh, đôi mắt vô hồn hướng về anh một cách vô định vừa chầm chậm vuốt đầu con chó Lập Thu nọ.

Có một con mèo ta màu đen không tiếng động nhảy lên lưng ghế sofa. Nó ngang nhiên đi ngang qua lưng anh, ung dung đến bên cạnh người con gái, dụi vào cổ cô kêu một tiếng: "Meo."

Sau đó anh nghe người con gái nói: "Nhặt được đó."

"..."

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ê lười dã man luôn ấy, bộ nào cũng bão như này chắc độc giả méo luôn🤣🤣🤣🤣 nhìn số chương còn lại chưa đọc mà kiểu/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2025-10-14

5

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Giờ thì đố anh dám coi thường một mèo một chó chị nữa nhé😂😂 Mà chung quy túm lại thì qua sông vẫn phải luỵ đò anh nhỉ. Đội quân bảo vệ chị quá hùng hậu luôn đi🤣🤣🤣

2025-10-14

5

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Anh cũng quá coi thường một chủ một chó rồi. Phải để cho anh tận mắt chứng kiến mới thấy được sự lợi hại của chị và cún nhỏ/Casual/

2025-10-14

5

Toàn bộ
Chapter
1 Cô gái mù.
2 Anh bị thương rồi, tôi chỉ muốn gọi cấp cứu thôi.
3 Bọn nó hiền? Anh không tin.
4 Động vật tốt hơn con người.
5 Âm thầm chăm sóc.
6 Đệm đàn kiếm tiền.
7 Phiền phức vẫn đến.
8 Hay là để ý người ta rồi.
9 Âm thầm tương trợ.
10 Cô ấy nhận ra rồi?
11 Bị theo dõi.
12 Tìm tới cửa tính sổ.
13 Bỏ chạy té khói.
14 Đảm bảo cái chân đó phải phế đi cho anh.
15 Dự tiệc sinh nhật.
16 Có ý đồ gì?
17 Tôi họ Hạ, không phải họ Doãn.
18 Ra tay đánh người.
19 Cha con không ra cha con.
20 Ây da thật xin lỗi, tôi không cố ý.
21 Mười phần trăm cổ phần Doãn thị.
22 Chưa đồng ý.
23 Chắc chỉ là tình cờ...
24 Thật tình cờ.
25 Để họ muốn mua được cũng phải ói ra máu.
26 Chẳng có áy náy gì ở đây hết.
27 Em có sợ mafia không?
28 Trong nhà em khi nào chỉ có một mình em đâu.
29 Cuộc chiến trong thang máy.
30 Sẽ không để chuyện xưa lập lại.
31 Đến thăm ông bà ngoại Hạ.
32 Lại có người tới.
33 Bọn họ nằm mơ.
34 Hai người là điểm yếu của cô ấy.
35 Bất tỉnh đến sáng mai là được.
36 Mở cửa cho tao được không?
37 So với họ, đám thú cưng đó còn quan trọng với cháu gái hơn.
38 Tham gia cuộc họp cổ đông?
39 Làm vệ sĩ cho em.
40 Ba còn nghĩ nó đến đây vì chúng ta à?
41 Xin lỗi, tôi không có cha.
42 Doãn Tuệ Tĩnh phát điên.
43 Thích thì thích thôi, có sao đâu.
Chapter

Updated 43 Episodes

1
Cô gái mù.
2
Anh bị thương rồi, tôi chỉ muốn gọi cấp cứu thôi.
3
Bọn nó hiền? Anh không tin.
4
Động vật tốt hơn con người.
5
Âm thầm chăm sóc.
6
Đệm đàn kiếm tiền.
7
Phiền phức vẫn đến.
8
Hay là để ý người ta rồi.
9
Âm thầm tương trợ.
10
Cô ấy nhận ra rồi?
11
Bị theo dõi.
12
Tìm tới cửa tính sổ.
13
Bỏ chạy té khói.
14
Đảm bảo cái chân đó phải phế đi cho anh.
15
Dự tiệc sinh nhật.
16
Có ý đồ gì?
17
Tôi họ Hạ, không phải họ Doãn.
18
Ra tay đánh người.
19
Cha con không ra cha con.
20
Ây da thật xin lỗi, tôi không cố ý.
21
Mười phần trăm cổ phần Doãn thị.
22
Chưa đồng ý.
23
Chắc chỉ là tình cờ...
24
Thật tình cờ.
25
Để họ muốn mua được cũng phải ói ra máu.
26
Chẳng có áy náy gì ở đây hết.
27
Em có sợ mafia không?
28
Trong nhà em khi nào chỉ có một mình em đâu.
29
Cuộc chiến trong thang máy.
30
Sẽ không để chuyện xưa lập lại.
31
Đến thăm ông bà ngoại Hạ.
32
Lại có người tới.
33
Bọn họ nằm mơ.
34
Hai người là điểm yếu của cô ấy.
35
Bất tỉnh đến sáng mai là được.
36
Mở cửa cho tao được không?
37
So với họ, đám thú cưng đó còn quan trọng với cháu gái hơn.
38
Tham gia cuộc họp cổ đông?
39
Làm vệ sĩ cho em.
40
Ba còn nghĩ nó đến đây vì chúng ta à?
41
Xin lỗi, tôi không có cha.
42
Doãn Tuệ Tĩnh phát điên.
43
Thích thì thích thôi, có sao đâu.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play