Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm. Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường đôi khi chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của Trụ Kình, làm lộ ra đôi mắt lo lắng, nhưng ngay giây sau, bóng tối lại che giấy cảm xúc trên gương mặt anh. Sự im lặng căng thẳng bao trùm, chỉ còn mỗi tiếng thở yếu ớt, đôi lúc nấc nghẹn của Mộng Đình.
Trụ Kình để đầu cô dựa vào lồng ngực anh, cơ thể cô càng lúc càng lạnh, cứ như sinh mạng đang treo trên đầu gió. Anh bế cô mà không cảm nhận được chút trọng lượng nào. Cô gái nhỏ này đã trải qua những chuyện kinh khủng gì vậy?
Vì đã được báo từ trước, trưởng khoa nhanh chóng tiếp nhận và đẩy Mộng Đình vào phòng cấp cứu. Trụ Kình điềm tĩnh ngồi chờ ở phòng riêng của trưởng khoa, bàn tay bật mở chiếc bật lửa liên tục. Thời gian như kéo dài vô tận, mỗi giây trôi qua đều mang đến cảm giác nặng nề. Một lát sau, trưởng khoa bước vào, nét mặt khá nghiêm trọng.
“Huân thiếu!” Trưởng khoa ngồi xuống, mở đầu bằng một lời chào tôn trọng. Vừa rồi ông còn tưởng người bị thương là Huân thiếu nên đã phái ra không ít thân tín, tới khi nhìn thấy anh ẵm một cô gái xa lạ đi vào, ông vô cùng ngỡ ngàng nhưng bao nhiêu năm kinh nghiệm không làm cho ông bị thất thố.
Trụ Kình cất bật lửa vào túi, lên tiếng hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Trưởng khoa đăm chiêu: “Cơ thể suy kiệt nghiêm trọng, có lẽ nhịn đói quá lâu và làm việc quá sức.”
Trụ Kình rơi vào trầm tư, trong đầu tràn ngập khá nhiều nhận định nhưng không thể phán đoán được cái nào mới là đúng. Chợt trưởng khoa lấy ra tấm hình chụp X-quang, trên đó là một vài đoạn xương bị nứt do tác động của ngoại lực.
“Chúng tôi phát hiện trên người cô gái có dấu hiệu bị bạo hành, dấu vết của thuốc lá, những vết bầm mới lẫn cũ.”
Trụ Kình ngỡ ngàng, càng nghe trưởng khoa phân tích thì càng phát hiện Mộng Đình không một chỗ nào lành lặn. May mắn, nơi thầm kín chưa từng bị tác động, nếu không thì đây thật sự là một tình huống cực kì nghiêm trọng. Trong lòng anh dâng lên sự phẫn nộ, siết chặt tay cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cô gái hồi phục. Hiện tại cô gái sẽ được chăm sóc đặc biệt và cần thời gian để lấy lại sức lực và tinh thần.”
“Tinh thần?” Anh nhíu mày, nhưng cũng khá hiểu một người khi trải qua sự bạo hành thời gian dài thì sẽ kiệt quệ đến mức nào.
Bên ngoài bất chợt vang lên tiếng la hét khiến Trụ Kình và trưởng khoa giật mình. Cả hại chạy ra ngoài xem xét tình hình, đúng lúc nhìn thấy Mộng Đình đang chạy trốn khắp nơi, cánh tay chảy máu vì giật mạnh khỏi dây truyền càng khiến mọi thứ trở nên kinh hoàng. Cô không ngừng la hét, đánh đuổi tất cả những người lại gần.
“Không! Đừng chạm vào tôi! Đừng đến gần tôi!”
Các y tá, bác sĩ cố gắng tiến lại gần để trấn an và giữ chặt cô lại nhưng cô vùng ra mãnh liệt, không còn nhận ra đâu là nơi an toàn nữa. Ký ức về những lần đến phòng khám tư nhân ùa về trong đầu Mộng Đình. Những lần sốt cao, mẹ cô luôn đưa cô đến đây, để họ đè cô xuống giường, chích cho cô những múi thuốc làm cô mê mang và đau đớn vô cùng. Trước khi ngất đi, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng bà rời đi với hai từ phiền phức.
Trụ Kình vượt qua đám đông, bước lại gần Mộng Đình mà không hề sợ hãi. Ánh mắt anh dịu dàng: “Cô còn nhớ tôi không? Cô an toàn rồi.”
Mộng Đình nhìn Trụ Kình, rồi quay mặt đi, tự ôm lấy bản thân mình nhưng vẫn cảnh giác với xung quanh.
Anh lần nữa tiếp cận, tay đưa ra trấn an: “Tôi không làm hại cô đâu. Tôi ở đây để giúp cô.”
Mộng Đình lờ mờ nhớ ra đây là người đàn ông đã có biểu hiện lo lắng trước khi cô ngất xỉu. Lần đầu tiên cô nhận được điều ấy từ một người xa lạ. Cô không tiếp tục phản kháng nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng. Anh từng bước lại gần, thì thầm ấm áp: “Hãy để tôi giúp cô nhé!”
Cuối cùng, Mộng Đình đặt tay cô vào tay anh, nước mắt trào ra không ngừng. Trụ Kình ôm nhẹ cô vào lòng an ủi: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Chúng ta cần đưa cô ấy về giường.” Điều dưỡng lên tiếng.
Trụ Kình bế bổng Mộng Đình lên, đôi tay anh vững chãi như đang thực hiện lời nói kiên định của mình. Cô dựa vào lòng anh, cảm nhận sự an toàn tuyệt đối. Anh vừa an ủi cô, vừa ra hiệu cho điều dưỡng xử lý vết thương cho cô. Một người ra hiệu vào tờ giấy lí lịch với Trụ Kình, anh hiểu ý, thử thăm dò cô.
“Các y tá cần biết vài thông tin về cô để chăm sóc cô tốt hơn. Cô nói tôi nghe tên của cô được không?”
“Uyển... Uyển Mộng Đình.”
“Cô có nhớ số điện thoại của mình không?”
“Tôi không có...”
“Cô có người thân nào mà chúng tôi có thể liên lạc không?”
“Mẹ tôi... nhưng bà đã... mất tích... tôi không biết... bà ở đâu...”
Các y tá hoàn tất việc nên vội rời đi, chỉ cho phép anh ở lại chăm sóc cho cô. Anh nhẹ vuốt tóc cô: “Còn ba cô thì sao? Ông ấy ở đâu?”
Cô vừa yên tĩnh thì lại run rẩy, hoảng loạn: “Đừng hỏi về ông ấy... đừng mà!”
Anh vội trấn an: “Được rồi, tôi không hỏi nữa.”
Đợi cô thiếp đi trong nước mắt, anh vẫn chưa rời đi. Anh đã lờ mờ đoán được nỗi sợ hãi của cô, bàn tay siết chặt đến mức các ngón tay trắng bệch. Một nỗi đau cũ ẩn sấu trong tim bị chôn vùi nay lại nhói lên.
Updated 45 Episodes
Comments