Chương 2

Chương 2:

Giang Tịch Nhi bị đè không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt hung dữ cảnh cáo. Nhưng biểu hiện của cô không thể làm người đàn ông kia lùi bước thậm chí còn thêm phần hứng thú.

Trần Minh Hoàng không nói không rằng, áp môi bạc xuống chiếc miệng nhỏ nhắn đang quẩu lên như mắng mình.

Nụ hôn đột ngột rơi xuống làm cô kinh ngạc vùng vẫy, song chẳng thể nào thoát được vòng tay mạnh mẽ của anh. Chiếc lưỡi điêu luyện khẽ cạy mở khoan miệng rồi lần theo lối nhỏ đi vào bên trong quấn lấy mật ngọt.

Giang Tịch Nhi bị ép mở miệng, đầu lưỡi bị cuốn quýt đến tê dại không thể phản kháng. Mãi đến vài phút sau, Trần Minh Hoàng mới nhàn nhạt buông thả.

Nhìn “thành tích” sưng đỏ trước mắt, khóe môi anh cũng cong lên đầy vui vẻ.

-          Anh dám cưỡng hôn tôi?

Trần Minh Hoàng nhúng mai tỏ vẻ vô tội, tròn mắt nhìn cô lên tiếng.

-          Đâu có, anh đang thuận nước đẩy thuyền thôi. Em không cảm thấy như vậy à?

-          Có cái đầu anh. Trần Minh Hoàng, đừng có nghĩ tôi ở nhà anh thì anh muốn ức hiếp tôi thế nào cũng được nhé?

Giang Tịch Nhi như bị chạm phải chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi nói. Đôi mắt phượng mở to, môi đỏ bị răng cắn lại như muốn nói “chỉ cần anh nói thêm một câu, tôi lập tức sẽ lao đến cắn anh”.

-          Anh có ức hiếp em đâu…

Giọng anh bật ra khỏi miệng nhẹ tênh, mang theo chút uất ức không hề hợp với hình dáng lạnh lùng bên ngoài.

Nghe vậy, Giang Tịch Nhi thoáng chút bất ngờ. Cô “hừ” lạnh một tiếng xem như bỏ qua chuyện này. Ngay sau đó, đôi chân dài định đặt xuống sàn thì vòng eo mảnh khảnh một lần nữa bị cánh tay rắn chắc kéo ngược lại.

-          A a a…

-          Tối rồi, em còn muốn đi đâu nữa?

Lưng cô dán chặt lên lồng ngực nóng rực, nghe rõ từng nhịp tim đập thình thịch của người phía sau.

Giang Tịch Nhi nhíu mày: “Anh lại muốn cái gì nữa? Ngày hôm nay đã mệt lắm rồi, anh còn quấy rầy tôi…”

Nghe giọng nói mềm mại truyền đến bên tai, Trần Minh Hoàng khẽ nuốt nước bọt, quai hàm siết chặt lại. Bàn tay to lớn đặt trên eo khẽ vuốt ve, sau đó anh khàn giọng nói.

-          Ôm em ngủ cũng không được sao?

-          Không được.

Giang Tịch Nhi lập tức từ chối. Ai mà biết anh có tiếp tục giở trò hay không? Tôi là đang bảo vệ bản thân mình thôi.

-          Còn nói không sợ anh à? Theo anh thấy, trong lòng em đang run như cầy sấy rồi.

-          Anh… anh…

Đúng ngay lúc cô không nói nên lời, cánh cửa gỗ truyền vào tiếng gõ “cộc cộc cộc”. Đôi mắt Giang Tịch Nhi lóe sáng lên, cô đẩy tay anh ra rồi chạy vội về phía cửa.

-          Hai đứa chưa ngủ à?

-          Vẫn chưa à, dì… mẹ tìm chúng con có việc gì sao?

Nhìn thấy cô mở cửa, gương mặt của mẹ Trần thoáng chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Nhưng nhìn qua thằng con trai đang bước đến, nụ cười trên mặt lập tức tắt đi.

Không đợi mẹ Trần lên tiếng trả lời, Trần Minh Hoàng đã lên tiếng nói trước.

-          Giờ này mẹ gõ cửa phòng tân hôn của bọn con còn hỏi tụi còn chưa ngủ à?

Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “tân hôn” khiến hai người phụ nữ lập tức cúi đầu. Một người đỏ mặt muốn trốn tránh, một người ngượng ngập giả vờ ho khẽ như chưa nghe thấy gì.

Trần Minh Hoàng nheo mắt nhìn Giang Tịch Nhi mỗi bước một cách xa, không nói không rằng liền ôm eo cô kéo mạnh về phía mình.

-          A a a.

Đầu cô khẽ đập vào lồng ngực anh, gương mặt Giang Tịch Nhi lập tức đỏ bừng như quả cà chua.

Ôi trời ơi, anh ta nói câu đó thì thôi đi, còn dám làm cái hành động này trước mặt mẹ mình… A a, Trần Mình Hoàng đáng ghét, anh không cho tôi chút mặt mũi nào sao?

-          Mẹ à, tìm bọn con có chuyện gì sao?

Mẹ Trần bị “điểm danh” liền đứng thẳng người, gượng cười lắp bắp lên tiếng giải thích.

-          À… bên dưới nhà làm rất nhiều bánh ngọt. Mẹ đem lên cho Tịch Nhi ăn thử.

-          Cái đó không cần đâu.

Trần Minh Hoàng liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh ngừng một chút lại nói tiếp.

-          Ăn tối dễ mập lắm, huống hồ cái đó còn là đồ ngọt.

-          Vậy à…

Giang Tịch Nhi nhìn mẹ Trần sắp đem khây bánh rời đi, lập tức nhéo eo người đàn ông kia một cái, rồi cất giọng níu kéo.

-          Mẹ đừng nghe anh ấy, ăn một chút cũng không sao đâu. Con thường xuyên tập thể dục mà, làm sao có thể mập lên như lời anh ấy nói.

Nghe lời của cô, hai mắt mẹ Trần liền lóe sáng, giao khây bánh sang tay cô rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng gấp gáp rời đi, Giang Tịch Nhi khẽ mím môi. Sao lại đi nhanh như vậy chứ?

-          Sao vậy, trông mong mẹ ở lại đây với em à?

Giọng nói lạnh lùng đột ngột phát ra từ phía sau khiến cô giật bắn người, suýt chút nữa đánh rơi khây bánh trên tay.

Giang Tịch Nhi hậm hực đá anh một cái rồi xoay người bước đến sô pha ngồi xuống, tay tùy tiện cầm một chiếc bánh lên nhai ngấu nghiếm.

-          Em đói lắm à?

-          Cần anh quản sao?

Trần Minh Hoàng nghe thấy câu trả lời tức đến mức bật cười lạnh. Cô gái ngốc nghếch này mà là đối thủ của mình trong lời ông nội à? Có tâng bốc quá không đó?

Hot

Comments

Joyce🌟

Joyce🌟

Thấy cũng tội anh ha, đêm tân hôn muốn được iu thưn vk chút thôi mà quần mãi chưa vào trận, còn bị "kỳ đà" xuất hiện khum đúng lúc gì cả, này hư hết hàng🤣🤣

2025-10-16

6

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Đây mà là oan gia bao năm tranh nhau vị trí xếp hạng ư, sao cứ thấy anh khoái chị giữ lắm vậy á😆😆

2025-10-16

7

Ly Ly

Ly Ly

Tôi thấy A này yêu C đấy chứ. 🤣

2025-10-16

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play