Chương 3: Tôi sẽ chăm sóc anh

Sau khi xe lăn bánh, cô mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng không ai lên tiếng.

Phùng Kính Bang phía trước lái xe nghi hoặc nhìn vào trong kính chiếu hậu.

"..." Phùng Kính Bang. Có cái gì đó sai sai lại không biết là ở đâu.

Tuy vẻ ngoài bình yên.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Lâm Ngọc Kỳ nhịn không được nữa đành mở lời trước.

Đường này, cô không biết. Chẳng lẽ, muốn giết người à.

"Tôi nói trước. Anh chỉ đưa hai sự lựa chọn thôi. Không có cái thứ ba."

Tư Viễn Hàn thích thú cong khoé môi.

"Giờ thêm cũng không muộn."

"Không, tôi chọn rồi. Tuyệt không đổi ý định đâu."

Lâm Ngọc Kỳ khẳng định lựa chọn của mình.

"Ồ!"

"..." Lâm Ngọc Kỳ. Là ý gì đây đại ca. Hít sâu một hơi, cô nở nụ cười hỏi lại.

"Tư thiếu! Giờ có thể nói chúng ta đi đâu được không?"

"Sẽ biết ngay thôi. Không vội."

Lâm Ngọc Kỳ nghiến răng nghiến lợi. Được, không nói thì không nói đi.

[...]

Nghĩa trang M.

Xe dừng lại.

Lâm Ngọc Kỳ nghi hoặc, đưa mình đến nghĩa trang làm gì chứ.

Phùng Kính Ban đẩy anh vào trong.

Lâm Ngọc Kỳ bước theo phía sau.

Đi một đoạn, cô thấy anh dừng lại trước hai ngôi mộ.

Cô cũng tò mò xem người nằm dưới là ai.

Phùng Kính Ban rất biết đều nên đã lui ra ngoài trước.

Lâm Ngọc Kỳ tiến lên một bước, đứng cạnh anh.

"Đây là..."

"Ba mẹ tôi."

Lâm Ngọc Kỳ khẽ nhìn sang Tư Viễn Hàn. Cô không biết nhiều về nhà họ Tư. Càng không biết gì về Tư Viễn Hàn.

"Bác trai, bác gái. Hai người cứ yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc anh ấy thay hai người."

Lời vừa nói ra cô muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi. Chắc là bị quỷ ám rồi.

[...]

Rời khỏi nghĩa trang.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

"Giờ chúng ta đi đâu?"

Lâm Ngọc Kỳ nhìn ra cửa sổ.

"Tất nhiên là nơi thuộc về chúng ta." Anh không mặn không nhạt trả lời cũng không nhìn lên.

Tay anh vẫn thao tác nhịp nhàng trên laptop.

"..." Lâm Ngọc Kỳ. Chúng ta cái gì, thân lắm à. Tuy nhiên, lời này không nên nói lúc này.

"Tôi không hiểu ý anh?"

"Vậy sao? Không vội từ từ Lâm tiểu thư sẽ hiểu."

Anh cười như không cười đáp.

"..." Lâm Ngọc Kỳ.

Cô hít một hơi dài, lại nhìn xuống chân anh. Được, không giận, không được giận.

Một người đàn ông ưu tú như vậy cũng bởi vì cô mà trở nên tàn phế. Phải nhịn.

"Nếu như anh không ghét bỏ, tôi sẽ chăm sóc cho anh."

Hít sâu một hơi, cô ngước mặt lên nhìn anh, trong ánh mắt là sự áy náy chờ đợi xem phản ứng của anh thế nào. Vừa rồi, ở nghĩa trang anh cũng không nói gì.

"Được!"

Anh sảng khoái đáp.

Chỉ một từ không hơn không kém.

"..." Phùng Kính Bang nghe cuộc đối thoại này của hai người như đang nói chuyện phiếm hơn là hôn nhân đại sự.

Lại là ấn định cho một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.

"Hai thái cực như vậy khi sống chung sẽ thế nào đây?"

Anh ta miên man suy nghĩ.

Xe rất nhanh về đến L.A.N

[...]

Biệt thự cao cấp bật nhất ở thành phố Z.

Xe dừng lại trước cổng lớn.

Sau khi giúp anh ngồi lên xe lăn.

"Để tôi!"

Cô đặt tay lên phía sau xe lăn.

"Việc như vậy không cần Lâm tiểu thư ra tay."

Anh sắc mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.

Khi cô nghe câu này thì hơi khựng lại.

"Không phải đã nói tôi sẽ chăm sóc cho anh sao?" Cô rất nhanh ổn định lại cảm xúc đi đến phía trước nhìn anh.

"Lâm tiểu thư, tôi cũng không vô dụng đến mức đó."

Anh nhàn nhạt lên tiếng.

Phùng Kính Bang như hiểu ý đi đến đẩy xe cho anh.

"Lâm tiểu thư, cứ để tôi làm đi."

Cô nhìn theo có hơi phức tạp lẫn khó hiểu.

"Anh ta như vậy là ý gì. Lúc trên xe không phải anh ta nói được. Vậy là sao?"

Mặc kệ vậy. Dù sao, cô cũng không có quyền lựa chọn khác.

Vào trong nhà cả căn nhà trống rỗng chỉ duy nhất bộ bàn trà nhỏ cùng  những chiếc ghế da.

Nội thất ít đến đáng thương. Tư thiếu anh nghèo đến mức này rồi à. Trong lòng cô nghĩ. Nhưng vừa nhìn quay lại.

Còn có một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông khá trẻ tuổi.

Xém chút nữa làm cô giật cả mình. Tư thiếu này, não cũng hỏng rồi sao.

"Làm phiền rồi." Anh khách sáo lên tiếng.

"Không có gì. Chúng tôi được làm việc cho Tư thiếu là vinh dự lớn."

Người phụ nữ lên tiếng.

"Tư thiếu, tất cả đã chuẩn bị theo ý của ngài. Ngài xem lại."

Người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy đi đến.

"Làm phiền."

Lâm Ngọc Kỳ ngây ngốc nhìn. Cô không hiểu họ đang nói cái gì.

"Lâm tiểu thư, kí vào đi."

Cô vừa nghe anh gọi mới phản ứng nhìn sang anh nghi hoặc.

"Kí... kí cái gì?"

Cô vội hỏi.

Rất nhiều câu hỏi lẫn quẫn trong đầu cô. Chẳng lẽ, đi một đoạn đường anh ta lại đổi ý rồi.

Cô rất sợ phải về nơi tâm tối đó.

Anh cũng nâng mắt lên nhìn cô, trong mắt là ý cười.

"..." Lâm Ngọc Kỳ nuốt nước bọt. Thật sự nụ cười này là đang câu dẫn người khác phạm tội mà. Yêu nghiệt đội lớp người là đây.

"..." Mọi người nghi hoặc nhìn hai người.

"Là gì?"

Cô vội quay sang nơi khác hỏi lại, ngay cả nhìn thẳng cũng thấy áp lực.

"Lãnh chứng."

Anh thản nhiên trả lời.

"Hả?"

Cô nghe câu này thì ngớ ngẩng, load không kịp.

"Lời chứng minh tốt nhất. Ký vào đi." Anh trầm thấp lên tiếng cũng không nhìn cô. Anh đặt bút ký vào.

Cô nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh.

Ma xui quỹ khiến cô cũng đặt bút.

[...]

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Lời vô thức thốt ra luôn là lời thật lòng. Con dâu tốt chưa gì đã thể hiện trước mặt cha mẹ chồng là một cô con dâu đảm đang rồi ha, mà cũng phải vậy thôi, vợ không chăm sóc chồng thì chăm ai😆

2025-10-22

9

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Bằng một thế lực nào đó chị tự nguyện bước vào bẫy anh giăng sẵn 🤣🤣

2025-10-22

4

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Cưới vợ phải cưới liền tay, dụ được thỏ vào hang rồi thì anh phải hợp thức hóa biến thành người của mình cho nhanh chứ😂 Bút sa gà chớt đó chị. Chúc mừng chị đã trở thành gái có tồng😆

2025-10-22

8

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play