Chương 2: Mọi hạt mưa đều sẽ chảy về sông.

"Trong lúc nguy nan vẫn không bỏ mặc nhau, các ngươi đúng là một đôi bạn tốt!"

Tên kia nhìn thấy số mười bay dìu người ra khỏi Quỷ Khốc, liền lên tiếng mỉa mai. Y đáp lại một cách kiên định.

 "Bọn ta không phải bạn, sát thủ không nên có bạn. Nhưng bọn ta cùng gia nhập Ám Hà, vậy thì là người nhà, là người nhà thì sao có thể bỏ mặc không quan tâm!"

  Tên áo trắng sấn lên quát.

 "Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"

 Y nhìn đám người của Ám Hà bằng ánh mắt quyết tâm. Hắn thấy thế có hơi lo sợ, nói như thì thào.

 "Mau giết ta đi, đừng ngốc nghếch nữa, ngươi không không phải đối thủ của ông ta đâu!"

 Số mười bảy quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng đôi chút xót xa, rồi dìu hắn ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây phía sau. Y rút kiếm bước ra trước mặt hai tên kia.

 "Nếu ông muốn ra tay, vậy thì ta sẽ giết ông!"

 Tên kia thấy y dám thách thức mình, liền giận dữ tung chiêu, nhưng bị cản lại.

 "Dừng lại!"

 Đại gia trưởng và ba vị gia chủ của Tô, Mộ, Tạ gia đều đến. Số mười bảy cúi người hành lễ.

 "Đại gia trưởng!"

 Đại gia trưởng nhìn y, khoé miệng có ý cười.

"Tiểu tử, việc ngươi làm hôm nay là đang thách thức uy nghiêm của Ám Hà, cũng là đang thách thức uy nghiêm của ta. Hai người các cậu, nghĩ rằng Ám Hà có đáng vì các cậu mà phá vỡ quy tắc một lần không?"

 Y không do dự mà đáp.

 "Đáng!"

 Đại gia trưởng ồ một tiếng, nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt tò mò lẫn hứng thú. Thiếu niên kia tiếp tục khẳng định.

"Trong vòng 3 năm, hai bọn ta chắc chắn sẽ trở thành sát thủ xuất sắc nhất trăm năm qua của Ám Hà."

 Đại gia trưởng nhìn ra được tố chất lẫn khí chất của thiếu niên này, nên ông muốn thử. Ông bảo nếu có đủ thực lực, thì có thể phá lệ một lần. Y đã chủ động xin nhận một kiếm của ông.

"Nếu ta chết, thì người ra khỏi Quỷ Cốc hôm nay chỉ có hắn, xin Đại gia trưởng giữ lại mạng cho hắn. Nếu ta còn sống, thì mong Đại gia trưởng cho bọn ta một cơ hội!"

 Đại gia trưởng hài lòng nói lớn.

"Được, cậu rất trọng tình nghĩa, vậy thì phải xem thực lực của cậu đến đâu?"

 Đại gia trưởng vung một kiếm khiến số mười bảy lùi lại, hộc máu, trên cổ xuất hiện một vằn đỏ loé sáng. Hắn thấy thế vùng dậy, động phải vết thương lại vô lực mà gục xuống.

Số mười bảy không chết, vậy mà Đại gia trưởng lại cho phép hai người cùng được sống, cùng vào Tô gia.

Số mười bảy lấy tên là Tô Mộ Vũ.

Còn hắn là Tô Xương Hà.

Mọi hạt mưa đều sẽ chảy về sông.

...----------------...

 Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười, đoạn kí ức đó có thể gọi là tồi tệ, nhưng cũng có thể nói là ấm áp, vì hai người đã cùng kề vai sát cánh, vượt qua hiểm cảnh. Và hiện tại, mặc dù đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, nhưng mỗi người đều hiểu cho đối phương.

Y phải bảo vệ Đại gia trưởng, còn Tô Xương Hà thì muốn y lên làm Đại gia trưởng như đã giao ước, còn hắn làm gia chủ Tô gia. Nhưng Tô Mộ Vũ có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không làm trái nó, với lại đối với y Đại gia trưởng là người có ơn.

Điều này Tô Xương Hà hiểu.

Nhìn trời mưa không lớn cũng không nhỏ, Tô Xương Hà mỉm cười nói.

"Thời tiết này....quả nhiên là một ngày thích hợp với Tô Mộ Vũ."

 Ở dưới tường thành, Tô Mộ Vũ đang vác theo một bao kiếm trên vai, tiến thẳng về Tô gia, chiếc ô quen thuộc che đi những hạt mưa tí tách.

 Tô Xương Hà ngồi bên trong cùng với Tô gia chủ, cánh tay bó vải trắng toát. Tô Mộ Vũ từ ngoài đi vào, bị Tô Trạch ngăn lại đòi xem kiếm.

 Thấy vậy, Tô Xương Hà cũng chỉ cợt nhả mà ngồi xem, hắn biết thực lực của Tô Mộ Vũ nên còn cược xem bao nhiêu chiêu thì Tô Trạch thua.

 Hắn chỉ cược một chiêu, và Mộ Vũ của hắn quả nhiên một chiêu đã đánh bại đối thủ.

 Tô Mộ Vũ phóng cây kiếm trên lưng vào bên trong, cắm trên sàn rồi bước vào. Tô gia chủ nhíu mày nhìn nó.

"Miên Long kiếm!"

 Tô Mộ Vũ giữ vẻ mặt lạnh tanh lên tiếng.

"Độc của Đại gia trưởng đã được giải rồi, ông ấy bảo ta đưa thanh kiếm này đến giao cho Tô gia chủ."

Tô gia chủ nhìn thanh kiếm, ông ta biết muốn trở thành Đại gia trưởng không phải chỉ có nắm bắt được thanh kiếm này. Nên trực tiếp hỏi lại Tô Mộ Vũ rằng họ muốn gì, Tô Mộ Vũ cũng nêu ra những điều kiện cần thiết.

Trong danh sách những người rời Ám Hà mà Tô Mộ Vũ nêu ra, có cả tên của Tô Xương Hà. Hắn nhảy dựng lên, vẻ ngoài là phản đối nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, vì suy cho cùng Mộ Vũ cũng vẫn nghĩ đến hắn.

"Tô Mộ Vũ, đừng có hại ông đây!"

Hắn huých vai y, thấy vậy Tô Mộ Vũ sửa lời.

"Tất cả những ai muốn rời Ám Hà đều phải đồng ý không được truy sát họ nữa. Tất nhiên, ai muốn ở lại thì tùy!"

Tô Xương Hà hơi hụt hẫng, bèn im lặng không nói nữa. Đến khi bên ngoài ầm ĩ, một chiếc quan tài hạ xuống trước sân, tất cả mới nhốn nháo cả lên.

Người trong quan tài là Mộ Từ Lăng, một kẻ điên bị nhốt trong đó đã mấy năm. Tô Xương Hà giữ Tô Mộ Vũ lại xem kịch hay, y nhìn thấy cánh tay băng bó trắng toát của Tô Xương Hà, có hơi lo lắng hỏi.

"Ngươi bị thương à?"

Tô Xương Hà cười cười cho qua.

"Không đáng ngại, chưa gãy đâu!"

Y nhìn hắn một lúc rồi nói.

"Lần sau cẩn thận một chút, đừng khiến bản thân bị thương mãi như thế!"

Tô Xương Hà lại cười, nụ cười dịu dàng hơn nhiều, dựa tay lên vai của Tô Mộ Vũ, nói lơ đãng.

"Chẳng phải bởi vì Khôi đại nhân của ta không đến kịp cứu sao?"

Hot

Comments

Niệm Niệm

Niệm Niệm

Chủ yếu tui viết đan xen quá khứ với hiện tại á, nào hết quá khứ rồi tui viết hiện tại👽

2025-10-28

1

Ren.!

Ren.!

Hóng chap mới ghê😭😭

2025-10-28

1

Anonymous

Anonymous

Cố lên bà ui

2025-10-28

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play