Còn Cao Giai Mộng thì cười không ngớt vì hắn càng làm vậy là càng vừa ý nàng, không lấy thì không lấy vậy mà ngờ đâu phụ thân gọi kiệu hoa bắt nàng cùng đoàn tự đi đến đó.
Đúng là không xem mặt mũi nàng ấy ra gì đúng là hoang đường. Giai Mộng không thuận ý, kiệu hoa đi được nữa đường nàng đã gây náo loạn rồi bỏ trốn.
Nào biết được chưa đi đến cổng thành đã gặp ngay phu quan, Cao Giai Mộng tự thấy xui tám kiếp ngước lên nhìn hắn nàng quỳ rạp ở dưới mòn mỏi Duệ Dương Vương miễn lễ.
“Đứng lên hết đi”
“Vương gia bảo các ngươi đứng dậy”, Hạ Vũ hô hoán.
Thuỵ Khiết nhìn Cao Giai Mộng từ trên xuống dưới như dò xét nàng sau đó y tiến ngựa đến mấy bước, ôm eo đặt nàng lên lưng ngựa.
“Hồi phủ”
Cao Giai Mộng ngơ người rồi gào thét trong thâm tâm, tên khốn rước dâu muộn lại còn rước kiểu này đúng là tên khốn đáng ghét.
Nàng không đồng tình mà cự quậy nhưng hắn thân đang điều khiển ngựa thấy Cao Giai Mộng không yên liền cau mày đầu ghé sát vào vành tai nàng,
“Nếu không muốn bị trói về thì cứ tiếp tục”
Hắn đang uy hiếp nàng!, nhưng Thuỵ Khiết là vương gia điều quan trọng hơn là Cao Giai Mộng tự biết mình đánh không lại.
Nàng thở dài ngoan ngoãn đi theo, khi về đến Vương phủ không một bàn tiệc không trang trí hôn lễ, không một khách mời, hắn cũng không mặc lễ phục của tân lang.
Để lại nàng một mình trong phòng rồi quay mặt rời đi và cứ như thể nàng là thứ gì đó dơ bẩn không đáng chạm vào.
Hạ Vũ tuy hơi to mồm nhưng khi đứng hầu hạ Thuỵ Khiết cũng thấy tội cho cô nương nhà người ta vì Vương Gia của hắn.
“Vương gia người như vậy với vương phi có phải hơi lạnh nhạt không?”, hắn hỏi bâng quơ mấy câu quá phận.
Thuỵ Khiết đặt cây bút xuống nhìn qua y, “Ngươi thấy ta lạnh nhạt?”, giọng vương gia vẫn âm trầm như thế.
“Người có cần giải thích là đi bắt gian tế nên mới?”, nhìn Hạ Vũ còn lúng túng gấp gáp giải quyết tình hình hơn cả tân lang.
“Không cần, đừng nhắc về nàng ta nữa”, y lắc đầu rồi lại tiếp tục làm việc.
Hạ Vũ muốn nói thêm mà Hạ Thanh bịt miệng y lại sau đó tự mình đáp lời, “Đã rõ, vương gia”, hai người họ cứ như nước với lửa.
Thuỵ Khiết ngồi ở thư phòng riêng giải quyết công vụ, không đoái hoài chút nào đến nương tử mới vào phủ.
Phủ của hắn chìm trong gam màu u tối, nhưng không phải là sự tăm tối của đổ nát hoàng phế mà là vẻ thâm trầm toát ra từ chất liệu gỗ thượng hạng được tiến cống.
Từng thớ chạm khắc tinh xảo với ánh sáng lờ mờ chúng làm cho khung cảnh càng mê hoặc. Ngay cả phòng đại hôn cũng vậy.
Phía Cao Giai Mộng tự mở lấy khăn trùm đầu cho mình, đứng dậy đi quanh quanh phòng xem mọi thứ có gì vui không.
“Phòng tân hôn gì chứ, chẳng khác gì mấy căn phòng bình thường có chút không khí nào đâu?”
Nàng ngồi xuống ăn điểm tâm được chuẩn bị trên bàn tự thấy hắn không chạm vào mình cũng tốt thấy đồ ăn cũng không tệ. No say rồi Cao Gia Mộng tự mình đi ngủ không chờ ai.
Sáng hôm sau nàng bị một nữ nô gọi dậy thô lỗ, ả nô tỳ đó thấy giường nàng không có dấu vết gì, biết nàng không ngủ cùng vương gia biết không được sủng nên đắc ý.
“Thức dậy đi người ngủ đến bao giờ chứ?”
Ả để bát cháo loãng hời hợt làm cháo trong chén sánh ra ngoài, “Mời người ăn”, giọng điệu lại kiêu căng ngang ngược.
Nói xong liền quay người ra cửa, Cao Giai Mộng đương nhiên không vừa mắt cái thái độ này, nàng cau mày giơ tay trái dùng pháp lực khống chế cổ ả ta rồi quật qua vách cửa.
Thân hình nhỏ bé va vào thành vách, dội ngược rồi ngã khuỵ xuống đất khó khăn ngồi dậy ôm cổ ho sặc sụa mấy tiếng.
“Vương phi xin tha mạng”
Nàng giọng đầy khí thế gương mặt cao ngạo, “Dẹp đống hỗn loạn này đi, mang món khác tới đây cho bổn vương phi”
“Nô tì rõ, đa tạ vương phi tha mạng”, ả lom khom run rẩy bò ra khỏi phòng, nét mặt sợ hãi, đi xuống bếp chọn hết mấy món ngon nhất cho vương phi.
Cao Giai Mộng thở dài sao đó lại có một nữ nô được phân đến hầu hạ nàng, tên là Cố Tửu tính tình hơi ngốc và thẳn thắng hết lòng tôn kính.
“Tham kiến vương phi, nô tì đến để hầu hạ người”
Mắt nha đầu này nhìn vương phi mà sáng lấp lánh, cung kính hầu hạ đánh răng rửa mặt thay đồ ăn sáng sau đó đến thỉnh an ngoại tổ mẫu của Thuỵ Khiết.
Trên đường đi nàng có chút hồi hộp vì mang trên người bộ y phục nhã nhặng hơn bao giờ hết, khiến nàng cảm thấy mình như một phiên bản mới, lúc nhìn mình trong gương nó vừa quen mà lại vừa xa lạ.
Không biết lão phu nhân là người thế nào, có gặp cảnh tổ mẫu với cháu dâu bất hòa không?
Cành nghĩ càng khiến người ta lo.
“Tham kiến lão phu nhân, cháu dâu đến thỉnh an người”, nàng hành lễ với tổ mẫu.
Người gương mặt phúc đức hiền từ dù đã in hằn nếp nhăn nhưng vẫn không che giấu sự đẹp lão ấy, vừa nhìn thấy cháu dâu là cười không ngớt.
“Lão phu nhân gì chứ, nào lại đây ngồi với tổ mẫu”, người ngoắc tay gấp gáp muốn thân hơn.
Trông ngôi nhà này rốt cuộc cũng có người thường, nhưng nàng không ngờ lão phu nhân lại thích nàng như vậy, chắc là do tên vương gia kia lạnh lùng sắc đá lại hay đi đánh trận để lão phu nhân ở nhà một mình.
Cao Giai Mộng cười dịu, gật đầu đi đến, “Vâng ạ”
“Con ở đây thấy thế nào?, có tốt không?, hây da tiểu tử trời đánh kia làm con buồn rồi đúng không?”, người đặt tay lên tay của nàng.
Nàng lắc đầu nói nối mấy lời đễ cho ngoại tổ mẫu an lòng, “Dạ không có ạ, con thấy rất tốt”
“Ừm vậy thì tốt”, người nhìn say mê đứa cháu dâu này, rất vừa ý.
Trong thư phòng trầm hương lan tỏa giữa không khí, Duệ Dương Vương đang ngồi đọc sách thì thuộc hạ của y Hạ Thanh chạy vào bẩm báo.
“Vương gia tên gian tế chúng ta bắt được đã bị người ta sát hại, phía Tề Vương án binh bất động”, Hạ Vũ bẩm báo tình hình.
Y đặt sách qua một bên lại suy nghĩ gì đó, thở dài, “Lão cáo già đó hành động cũng nhanh thật nhưng không sao cái gì cần cũng đã hỏi được rồi”, xong y cầm một cuốn sách khác.
“Vương gia còn về Vương phi”, Hạ Vũ vẫn là lo cho hôn sự của Vương Gia nhất.
Thuỵ Khiết tay còn lại nhấc tách trà, “Không cần báo”, rồi y tự mình thưởng trà.
“Nhưng”, Hạ Thanh nhanh lại bịt miệng Hạ Vũ, “Đã rõ”, rồi y kéo hắn ra ngoài trong sự giãy dụa.
Updated 27 Episodes
Comments
A Ly
Đúng là không nghĩ ngợi gì thật, khỏe người nhưng mà ngủ một mình trong ngày vui thì có chút không ổn, nhỡ đâu có người đi đồn thì khổ 😇
2025-11-18
0
A Ly
Muốn chạy mà chạy không thành, còn gặp ngay phu quân nữa, chậc chậc, nói xui thì không phải xui, mà là xua luôn phần người khác rồi chị ơi -)
2025-11-18
0
A Ly
Nô tì hay mẹ Vương gia 😞😞 cái miệng có chứa gì vậy, sao mà ăn nói khó nghe vô cùng tận, nghe thôi đã muốn vã cho vài phát 💔
2025-11-18
0