Một tuần sau đó, những người khác đều đi rồi, chỉ có Ôn Chuẩn vấn ở nhà cũ, nhưng hai ngày ông nội đều không cùng hắn ăn cơm hắn hiểu rõ là phải đi lúc! Nay sáng sớm dậy rời đi, sương sớm còn vướng trên tán cây tùng phía ngoài cổng sắt.
Ôn Chuẩn kéo vali ra khỏi nhà cũ, động tác chậm rãi có chút quyến luyến. Ông nội cũng vấn không ra nhìn hắn!
Chắc lại phải tết mới có thể thấy ông!
... Hắn thuê một căn phòng trong khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.
Không phải vì xa hoa, mà vì… Hắn vốn không biết phải đi đâu.
Đi thuê chung cư thì thấy chưa cần phải, tìm nhà trọ bình dân thì thấy dơ và ồn ào! Ở khách sạn thì ít ra có người dọn dẹp, cơm nước không cần lo.
Lúc đẩy cửa phòng, nhìn thấy ánh sáng vàng rải trên sàn gỗ bóng loáng, hắn bỗng thấy… Có chút hối hận, quá xa hoa cũng cảm giác nặng nề! Thôi kệ, hẳn là ở cũng không lâu!
Chiếc vali bị đẩy ra, hắn ngồi lên sofa, thở dài!
Căn phòng to, đẹp, tiện nghi nhưng không có hơi người, nhìn liền chán nản.
Ti vi bật lên, chỉ toàn chương trình quảng cáo. Hắn dậy đi ngồi xuống giường, lưng tựa tường, mắt nhìn trần nhà. Một cảm giác mông lung, lẫn chút mờ mịt.
Người nhà muốn hắn ra ngoài để không tách biệt... Hòa nhập xã hội! Quan tâm đến hắn không kịp từ chối, có trời mới biết hắn đã nghĩ sẽ cá mặn cả đời được không.
Người nhà không phải họ muốn hắn thành tài, làm lớn hay nối nghiệp gì! Nhưng ra ngoài rồi, hắn lại thấy bản thân trống rỗng hơn bao giờ hết, không làm gì là không khả năng, nhưng nên làm gì đây? Này hắn cũng hoang mang.
Ôn Chuẩn không phải kẻ ngu. Hắn hiểu rõ nhà mình có địa vị thế nào, hiểu rõ hắn là ai, nên ở vị trí nào trong một cái gia tộc.
Ôn gia, đã có hai ngôi sao, không cần thêm một người ‘tài năng' nổi bật xuất hiện nữa! Quan trọng là hắn không hứng thú với này đó.
Nhà hắn có anh cả hắn Ôn Tử Khâm đã sớm bị chỉ định tiếp quản tập đoàn Gangplank, năng lực hơn người, quyết đoán và được lòng cổ đông.
Anh hai Ôn Dật Khanh giữ vị trí gì đó làm trong chính phủ, là người trung gian hòa giải...
Còn hắn, chỉ là đứa con út sinh muộn, được sinh ra trong giai đoạn cha mẹ đã có tất cả. Hai anh cân tất, không cần làm gì chỉ ngồi hưởng thụ không phải rất tốt sao! Sinh ra ở vạch đích luôn rồi nên nên biết đủ, không sinh lung tung dã tâm công ty có lẽ càng phát triển, tiền càng nhiều. Không cần tìm đường chết!
Lại nói cả nhà không ai trông đợi gì ở hắn. Hắn sống rất tùy ý, không áp lực! Bởi vậy cũng dẫn tới hắn cũng chưa từng nghĩ mình cần phải vì tương lai cố gắng, làm một điều gì đó cả!
Hắn từng nói đùa với bạn:
“Nhà tôi, tôi cóc cổ phần, tiền tiêu mấy đời không hết nỗ lực làm gì!”
Câu nói ấy nửa thật nửa chơi, nhưng khi ở trong căn phòng khách sạn này, hắn lại nghĩ tới!
Tiền hắn là có rất nhiều thật, nhưng một người không có định hướng, chỉ nghĩ vui chơi, về sau già rồi nghĩ lại có phải sẽ rất trống rỗng và tiếc nuối không!... Nhân sinh như thế chẳng phải rất vô vị sao.
Hắn ngả lưng xuống giường, nhìn trần nhà, bật cười.
Từ nhỏ đến lớn được dạy đủ thứ: Ngoại ngữ, quản lý, kinh tế, tài chính,... Học đủ thứ! Nhưng hỏi thật lòng, hắn thích gì? Muốn làm gì? Hắn là thật không biết.
...
Buổi chiều, hắn mở laptop, tìm vài việc làm liên quan đến ngành học, liên quan kinh tế.
Nhìn vài công ty, hắn đọc ứng tuyển yêu cầu danh sách yêu cầu, hắn cảm thấy không tệ lắm có nhiều vị trí thích hợp hắn,nhưng kinh nghiệm gì đó của hắn bằng 0.
“Bằng cấp có, kinh nghiệm không. A, bóc lột sao tiền lương ít như vậy!”
“Uy, công ty này tuyển cu li à, ai ứng chứ!”
“Toàn bẫy lừa đảo. Gì chứ phân tích vĩ..."
Xem vô số công ty tuyển người yêu cầu, có vài cái nhìn như vừa lòng, nhưng yêu cầu chờ duyệt rất lâu! Hắn đang nhiệt tình đâu!
Suy nghĩ một lúc, hắn chợt nhớ đến anh cả Ôn Tử Khâm.
Nhớ không lầm hắn anh cả thân yêu nói qua: Nếu gặp chuyện, cứ đến tìm hắn.
Bởi vậy, Ôn Chuẩn cầm điện thoại nhấn gọi qua đi.
Bên kia, đợi vài giây giọng anh cả mới vang lên:
“Chuẩn? Có chuyện gì sao?”
Hắn ho khẽ, giọng giả bộ hơi nũng:
“Anh cả ơi… Anh đang làm gì đó”
Đầu bên kia Ôn tử Khâm vô ngữ: “Nói chuyện chính, anh cả mày còn đang họp đây.”
“Khụ! Chuyện là em định ra ngoài làm việc một thời gian mà chả thấy có công việc thích hợp nào! Cho em đến công ty anh thực tập đi… Được không?” Hắn thay đổi giọng nói, nói một mạnh, sợ anh cả cúp máy.
Bên kia im vài giây, chỉ nghe tiếng anh hắn ho nhẹ, mới đáp:
“Ân... Thực tập? Em chắc chứ?”
“Chắn chắn! Em chỉ muốn xem thử, quan sát học hỏi. Không cần lương đâu. Em không phá rối đâu, nha, nha được không anh cả.”
Hắn lại chuẩn bị làm nũng, đừng hỏi, hỏi chính là hắn là con út, trong nhà đều là bá tổng loại kia, hắn nhỏ nhất, muốn gì trước thói quen trang đáng thương, giả đáng yêu. Khụ thói quen, từ bé đến lớn, cũng chỉ là làm với người nhà!
Ôn Tử Khâm khẽ thở dài, giọng như bất đắc dĩ:
“Được rồi. Mai đến, anh ở Khoa Học Điện Tử Khải Phong, em tới anh bảo người đón.”
“Thật á? Anh cả tốt nhất, zê!” Ôn Chuẩn vui đến mức bật dậy.
“Bao lớn rồi! Đúng là... Thôi mai đến thì phải nghiêm túc làm đó. Đừng để người ta nói con út Ôn gia chỉ biết ăn chơi.”
“Biết rồi mà! À, anh đừng lộ ra thân phận em.”
Ôn tử Khâm im lặng tùy tiện lấy lệ!
Cúp máy, bên này hắn nằm phịch xuống giường, tay vẫn cầm điện thoại lăn hai vòng trên giường.
Trong lòng có chút háo hức xen lẫn lo lắng.
Lần đầu tiên đi thực tập, hắn cảm giác như mình đang thật sự bắt đầu làm gì đó. Trong lòng phấn khởi.
Bên kia, tại phòng họp tầng 35 của Công ty Khoa học Điện tử Khải Phong, một công ty con thuộc tập đoàn Gangplank.
Cuộc họp đang đến đoạn căng nhất, Ôn Tử Khâm đột nhiên đứng dậy, ra ngoài nghe điện thoại.
Các quản lý cấp cao liếc nhau, tưởng có chuyện gấp.
Mười phút sau, anh quay lại, không biểu cảm
Thư ký riêng là Tô Dĩnh người luôn theo sát lịch trình lặng lẽ hỏi:
“Giám đốc, có việc gì ạ?”
“Không có gì. Ngày mai công ty sẽ có thêm một thực tập sinh. Cô làm cái thẻ thông hành cho hắn giúp tôi.”
“Ha, dạ vâng.”
Tô Dĩnh hơi sững sờ, chỉ là có chút tò mò vấn là hỏi ra:
“Thực… Thực tập sinh? Nhưng tuyển người đã kết thúc từ tháng trước. Giờ còn nhận sao?”
“Không cần theo quy trình, nó chỉ đến chải nghiệm. Cô cứ sắp xếp là được.”
Nói xong, Ôn Tử Khâm cúi đầu ký văn kiện, giọng trầm đều như thể không có gì đặc biệt. Nhưng Tô Dĩnh nghe đã hiểu, người này cùng giám đốc có quan hệ, người này không đơn giản.
Chiều hôm đó, khi ra khỏi phòng họp, tin tức lan ra khắp tầng hành chính.
Một thực tập sinh 'đặc biệt' sẽ đến.
Không ai biết là ai, chỉ biết được chính giám đốc chỉ đích danh phân phó, không cần qua phỏng vấn...
Trong thế giới công sở, đó là điều có ngầm tồn tại. Nhưng giám đốc luôn nghiêm túc kỷ luật lại tự phá vỡ, người tới liền rất cò nhiều thân phận để phỏng đoán.
Tại công ty đàn:
“Chắc là người nhà của giám đốc…”
“Không, tôi nghe nói là người của bên tập đoàn…”
“Trời, vậy chẳng phải là tiểu tổ tông sao? Phải coi chừng đấy!”
Lời đồn lan nhanh hơn cả tốc độ mail nội bộ.
Người thì chỉnh sửa lại bàn làm việc, người thì sắp xếp hồ sơ ngăn nắp hơn thường ngày.
Đêm xuống, tại khách sạn, Ôn Chuẩn vẫn chưa ngủ.
Hắn ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trong cốc nước.
Ngày mai, hắn sẽ đi đi làm! Một việc nhỏ thôi, nhưng với hắn, nó có ý nghĩa khác:
Bước đầu tiên thoát khỏi vùng an toàn! Trước từ làm thực tập sinh!
Hắn nghĩ thầm: Có lẽ… Hắn cũng nên nghiêm túc đối tương lai có trách nhiệm một chút.
Ngoài trời, mưa phùn rơi nhẹ, có một linh hồn hoamg mang, nhưng cũng đầy mong đợi chậm rãitiến về phía trước.
(Sửa lại)
Updated 30 Episodes
Comments
Kem mlem 🍨🍨🍨
Tình tiết hấp dẫn, cảm động đến rơi nước mắt 😢😍
2025-11-03
1