Chương 3: Lần đầu gặp

Ôn Chuẩn cũng không biết người khác đi thực tập thì phải chuẩn bị những gì.

Sáng sớm, hắn mới giật mình tỉnh dậy, thấy trời đã sáng rực, liền bật dậy như bị điện giật, muộn rồi! Báo thức quên đặt, mà tối qua lại mất ngủ vì quá hưng phấn. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình háo hức đến thế, cứ lăn qua lộn lại đến tận hơn ba giờ sáng mới ngủ được.

Thế là sáng nay mở mắt ra, có vẻ muộn làm rồi.

Trong lúc cuống quýt, hắn vừa đánh răng vừa mở điện thoại, chui ngay vào nhóm chat [Đại Ngư] cầu cứu. Nhóm này có sáu người, toàn anh em chí cốt từ nhỏ đến lớn, từng cùng nhau làm đủ trò ngu ngốc trên đời.

[Ôn Bảo Bảo]: Cầu cứu, hôm nay đi thực tập mặc bộ nào hợp lý?

[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

[Đang tu tiên]: Muốn bán mình cho tư bản thật à… @[Ôn Bảo Bảo] cậu không nhập ma chứ? Chọn hình số 3.

[Thỏ không ăn cỏ]: Lụm! Bộ thứ hai, nhìn nó các cô em sẽ đều đổ hết.

[Thỏ không ăn cỏ]: Tới công ty của anh em đi, tao xin cho vị trí dễ chịu hơn! @[Ôn Bảo Bảo]

[Đại siêu sao]: Bộ số 2 đi. Cậu không phải nói có tiền tiêu mấy đời rồi à? Thực tập làm gì, giỡn à?

[Ôn Bảo Bảo]: Tuyển số 1 nha, cảm ơn anh em ❤️

Dưới tin nhắn là hàng loạt icon phẫn nộ, lẫn những lời “phun :$&&&;/"@&” của đám bạn. Ôn Chuẩn bật cười, cất điện thoại, tâm tình thả lỏng vui vẻ hẳn.

Ăn mặc chỉnh tề, hắn còn bắn xe đi ăn sáng ở nhà hành rồi mới thong thả đến công ty Khoa học Điện tử Khải Phong. Vừa đến nơi nhìn đồng h, chín giờ kém! Cũng không đến nỗi trễ lắm.

Công ty 23 tầng! Trung tâm đô thị, vô sống người cao bằng cấp muốn tiến vào, mỗi năm tuyển người đều bị loát một đống lớn! Tuyển chọn nghiêm khắc!

Cổng công ty treo biển kính sáng loáng, người ra vào không ít Ôn Chuẩn vừa định gọi điện cho anh cả, thì đã có một trung niên người chạy đến.

“Xin chào, cậu là Ôn Chuẩn phải không? Tôi là Tôn Duy, người phụ trách hướng dẫn cậu hôm nay.”

Ôn Chuẩn gật đầu chào, phong thái nhã nhặn mà vẫn mang vẻ tùy ý của con nhà giàu chưa từng bị đời va đập. Tôn Duy đưa hắn vào trong, dẫn đến gặp Tô Dĩnh, trợ lý cửa giám đốc.

Tô Dĩnh là một phụ nữ trẻ, ánh mắt sắc sảo, nụ cười chuyên nghiệp:

“Chào em, hoan nghênh đến Khải Phong. Chị mang em làm thủ tục thông hành trước nhé.”

Hai người nói chuyện rất nhanh đã thân cận như người quen, cô cũng giải thích nói cho hắn biết anh cả hắn giờ đang họp rất bận, nếu có yêu cầu gì gọi cho cô...

Cô giúp hắn làm thẻ nhân viên, giải thích sơ quy tắc nội bộ, rồi giao hắn lại cho Tôn Duy tiếp tục hướng dẫn.

Ôn Chuẩn theo sau, vừa nghe vừa quan sát, đầu gật gù nhưng thật ra chẳng hiểu mấy thứ chuyên môn hắn nói lắm!

Hắn chỉ biết này công ty anh cả rất coi trọng, nếu không cũng không tự mình đi đến này công ty con đi làm.

Sau một vòng giới thiệu, Tôn Duy hỏi:

“Cậu muốn thực tập ở mảng nào? Nghiên cứu, vận hành hay tiêu thụ?”

Ôn Chuẩn ngẩn người: “Ờ… Chỗ nào cần người thì để tôi vào đi.”

Câu trả lời mơ hồ khiến Tôn Duy vừa lòng, may mà này thiếu gia không đặt yêu cầu gì khó cho hắn, hắn gật đầu: “Vậy để tôi sắp xếp cậu ở bộ phận tiêu thụ đi. Ở đó nhiều người, không quá áp lực, dễ quen việc.”

Nói trắng ra, Giám đốc họ Ôn, thực tập sinh họ cũng họ Ôn theo kinh nghiệm quan sát nhân sự của hắn, vị này là tiểu thiếu gia, nên sắp xếp sao cho an toàn là tốt nhất. Lỡ có việc hắn cũng không cần phải gánh trách nhiệm!

Khi đến tầng sáu, Ôn Chuẩn dần đánh mất hưng phấn ban đầu. Tầng tiêu thụ chia làm ba khu: phòng họp, khu làm việc và khu xử lý hình ảnh. Hắn được giới thiệu với Chu Tĩnh Nhã, trưởng phòng tiêu thụ, một cô gái trẻ tuổi, gọn gàng, có vẻ ngoài dịu dàng nhưng đôi mắt hơi sắc, kiểu người không dễ chọc.

“Cậu là Ôn Chuẩn hả? Tạm thời làm ở phòng hai, phụ trách sắp xếp và kiểm tra tài liệu nhé.”

Giọng cô khách khí, không thân thiện nhưng cũng không xa cách.

Tôn Duy gật đầu, nói hai câu với hắn, liền để lại hắn trong tầm mắt tò mò của nhiều người rời đi. Trong công ty, tin 'có thực tập sinh mới, nghe nói là con nhà giàu' đã lan từ hôm qua đến giờ!

Không ngờ thực tập sinh trong truyền thuyết này lại đến Tiêu thụ bộ.

Mọi ánh mắt lén liếc đều có một chút đánh giá hoặc là ngưỡng mộ.

Ôn Chuẩn thân cao chân dài, một mét tám thân cao, gương mặt đẹp trai sáng sủa, khí chất hơn người. Còn trùng hợp thay, hắn lại có vài nét hao hao Tổng giám đốc, khiến vài nhân viên lén cười, lòng ngầm đoán già đoán non ra hắn thân phận.

Sau khi Chu Tĩnh Nhã dẫn hắn đi chào hỏi từng phòng xong Ôn Chuẩn liền đạt được rất nhiều người hảo cảm:

“Chào anh/chị, em là thực tập sinh mới, Ôn Chuẩn. Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Thái độ khiêm tốn, lịch thiệp khiến người ta không ghét nổi. Dù sao, người đẹp lại biết lễ phép, ai chẳng thích! Người này thân phận còn đặc biệt.

Đến phòng hai, hắn được giao cho người phụ trách trực tiếp Tạ Phi, 33 tuổi phó trưởng phòng của bộ phận tiêu thụ.

Tạ Phi cao gầy, đeo kính gọng đen, tóc hơi rối, áo sơ mi trắng cài kín cổ. Giống ông chú quê mùa! Vừa thấy Ôn Chuẩn, y chỉ hơi gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt, có vẻ khó tính!

“Ngồi bên này. Tạm thời giúp tôi sắp xếp tài liệu, thống kê số liệu của mấy hợp đồng tuần trước.”

Giọng y không lạnh cũng chẳng ấm, kiểu người luôn giữ khoảng cách. Ôn Chuẩn nghe lời, ngồi xuống, bắt đầu làm.

Công việc thật ra rất đơn giản, chỉ cần kéo dữ liệu, kiểm tra con số. Làm một lát, hắn thấy chán đến mức muốn ngủ gục. Ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua người ngồi bên cạnh Tạ Phi y đang nghiêm túc gõ máy, hàng mi rợp bóng, gương mặt nghiêng nghiêng, ánh đèn hắt lên sống mũi cao.

Ôn Chuẩn đột nhiên… Cảm thấy so với nhàm chán số liệu, người này thú vị hơn nhiều. Ôn Chuẩn nhấp vài trình tự, quay đầu quan sát Tạ Phi, thấy hắn dừng tay, làm bộ ngậm ngừng:

“Chú, cái này… Tôi làm sai rồi phải không?”

Chú??? Y già vậy sao!!! Tạ phi cắn răng... Tạ Phi nhìn qua, mày hơi chau, cố nén bực tức:

“Ừ. Cột B là doanh thu, cột C là lợi nhuận, đừng lộn.”

“À, vâng cảm ơn nhé, tôi biết rồi.”

Hai phút sau —

“Chú ơi, còn cái này thì sao?”

“Cũng giống vậy.”

Lại 5 phút nữa —

“Chú, tôi hỏi thêm chút cái này...”

Tạ Phi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười cực kỳ lễ phép nhưng rõ ràng là nhẫn nại đã đến giới hạn:

“Cậu có thể tự thử làm trước được không?”

Ôn Chuẩn rụt cổ, giả bộ ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng năm phút sau, hắn lại chống cằm hỏi tiếp:

“Ông chú này, chú học chuyên ngành gì vậy? Giỏi ghê nhỉ!”

Tạ Phi không hiểu này tiểu tổ tông lại muốn làm gì, y lạnh giọng đáp: “Quản trị kinh doanh.”

“À, trùng hợp nha, Tôi... Cũng nghĩ học nó đó!” Nói dối!

“Thế cậu học gì?” Đây chỉ là bản năng, hỏi xong Tạ Phi hối hận. Y cũng không nghĩ cùng này cậu ấm nói chuyện.

“… Nghệ thuật... Đùa thôi tôi học Kinh tế. Haha.”

Ôn Chuẩn cười rộ lên thật đẹp, nhưng Tạ Phi lại vui không nổi, không hiểu này tổ tông muốn trêu chọc y làm gì, Tạ Phi im lặng ba giây, lại tiếp tục gõ phím.

Ôn Chuẩn nhịn cười, chống cằm ánh mắt tùy ý. Trong một văn phòng đầy người chăm chú làm việc, chỉ riêng hắn thong dong như thể đến đây để… Dạo chơi.

Nhưng chính cái dáng vẻ lười biếng ấy, cùng nụ cười sáng loáng kia, khiến không ít người len lén nhìn.

Giờ nghỉ trưa, Tạ Phi vừa đứng dậy thì nghe phía sau có tiếng gọi:

“Ông chú à, đi ăn cùng nhau được không?”

Y thoáng sững lại, muốn từ chối! Nhưng biết Không thể đắc tội hắn, vấn là nhàn nhạt đáp lại: “Tùy cậu.”

Ôn Chuẩn cười tươi, như thể toàn bộ sáng nay chỉ chờ đợi đúng câu này. Đi ở phía sau Tạ Phi!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play