Sếp! Hôn Tôi Đi

Sếp! Hôn Tôi Đi

Chương 1: Ôn Chuẩn

Ôn Gia đại Trạch. Nơi này là nhà cũ của Ôn gia, cũng là nơi Ôn lão gia, tức ông nội của Ôn Chuẩn, đang ở. Sau khi xuất viện vài tháng trước, Ôn Chuẩn được đưa về đây tĩnh dưỡng. Căn biệt thự rộng lớn, kiểu cổ điển kết hợp phương Tây, nằm trên sườn núi phía Bắc thành phố, vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo. Người ngoài nhìn vào thấy uy nghi bề thế nhưng với hắn, đó là một nơi… Trống vắng và hơi quá nghiêm túc để ở.

Ôn Chuẩn là con út trong nhà. Từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều đến tận xương. Dòng họ Ôn vốn là một trong những gia tộc tài phiệt quật khởi từ khi đất nước cải cách còn tồn tại được tới nay. Ôn gia lớn mạnh, đứng trên đỉnh giới hào môn, gia tộc bọn họ không hề đơn giản, bất quá nhà hắn cũng chỉ là nhánh chi tách ra! Không phải chủ tông!

Mọi người đều biết Ôn gia có ba con trai này trong thế hệ này, Hai đứa đầu nghe đồn đều là rồng trong loài người, còn con út Ôn Chuẩn điệu thấp cực kỳ, rất ít người biết tới! Người ta cũng chỉ nghĩ hắn như bao thiếu gia nhà giàu khác.

Thế nhưng khác với tưởng tượng của người ngoài, hắn không phải loại công tử ăn chơi, thích đua xe hay xài tiền như nước hay nỗ lực làm nổi bật gì đó. Hắn rất bình dân, cụ thể là lười, thích ngủ nướng, thích game, thích đi du lịch và chụp ảnh linh tinh, không giống hào môn thượng lưu con cháu. Người nhà gọi hắn là 'Con mèo nhỏ ngoan ngoãn.' Nhưng chính cái 'Ngoan' đó khiến mọi người quen lo, quen quản hắn. Cũng bởi vậy vụ tai nạn kia mới khiến cả nhà sợ đến mức suýt phát điên.

Hè năm ngoái, vừa tốt nghiệp đại học hai năm, hắn kéo đám bạn đi leo núi, một cái dãy được gọi là 'Răng hổ' hiểm trở và thường xuyên có sạt lở. Lần đi đó không có sạt lở gì, cũng rất thuận lợi. Ai ngờ đâu lúc về, chân hắn trượt ngã một cũ gãy xương. May mà nhóm cứu hộ tìm được sớm, nếu không có lẽ hắn sẽ gặp chuyện tệ hơn! Khi được đưa về, cả nhà Ôn gần như nóng như lửa. Hắn không tỉnh, mẹ hắn trông hắn cả đêm, cha hắn giận đến mức ra lệnh cấm tuyệt đối không cho đi chơi thêm lần nào nữa. Hắn nằm viện ba tháng, chân bó bột rồi tập vật lý trị liệu, mãi mới đi lại được. Từ đó, hắn bị quản thúc tại nhà cũ, là thật cấm hắn ra đi lông bông, du lịch, leo núi.

Cho dù vậy Ôn Chuẩn cũng không có khó chịu! Mỗi ngày ngoài đọc sách, chơi game, dạo quanh sân, thì nằm ngủ cả ngày cũng rất thoải mái. Nhưng Ôn Chuẩn không ra ngoài, người nhà lại lo hắn theo hướng khác! Thấy hắn im lặng quá thì sợ trầm cảm, ít giao tiếp thì sợ hắn tự cô lập với xã hội. Thế nên hôm nay, hiếm lắm, cả nhà đều về nhà cũ ăn cơm. Nhà cũ này bình thường rất ít người dám về nếu không có việc quan trọng. Tầng lớp Ôn gia phức tạp, nhiều quy củ, tuy chỉ là một nhánh tách ra từ Ôn gia nhưng bọn họ này một chi rất nổi bật. Cũng được chủ chi coi trọng! ... Nhà họ chỉ những dịp lễ lớn mới tụ họp. Nhưng Ôn Chuẩn là ngoại lệ, từ nhỏ hắn đã có quyền bước vào bất cứ nơi nào, được người khác yêu quý, thậm chí ngay cả ông nội khó tính cũng hiếm khi nặng lời. Có lẽ cũng vì hồi nhỏ hắn từng bị bắt cóc. Khi đó mới bốn tuổi, mất tích gần một tuần. Khi được tìm thấy, hắn không nói, không cười, ánh mắt trống rỗng đến lạnh người. Bác sĩ chẩn đoán có dấu hiệu tự bế nhẹ, cả nhà liền hoảng loạn chạy chữa khắp nơi trong và ngoài nước. Sau đó, khi hắn dần hồi phục, nụ cười đầu tiên của hắn khiến cả Ôn gia người suýt rơi nước mắt. (Khụ, kỳ thật là do mệnh của Ôn Chuẩn, nhưng sẽ không viết ra mấy cái mê tín này, dù sao là sảng văn. Kiểu nếu không lí do mà được cả gia tộc người yêu thương quá, cảm giác rất gượng ép!)

Tối nay, khi xuống lầu, nhìn thấy phòng khách đông đủ, Ôn Chuẩn vẫn hơi ngẩn người. Ánh đèn pha lê chiếu xuống bàn ăn dài. Ông nội ngồi kia ghế chính! Cha hắn, mẹ hắn, hai anh trai đều đã ngồi vào chỗ, khí thế nghiêm túc mà lạ thường. Hắn cười lên, giọng mang theo chút ngơ ngác: “Ông! Ba, mẹ, anh cả, anh hai…”

Cha hắn là Ôn Dục Đình, Chủ tịch Tập đoàn Gangplank. Mẹ hắn là Ngô Thư Diệu, CEO của Ngô Thị, nữ cường nhân đúng nghĩa, là một vị nữ sĩ trên thương trường sát phạt quả đoán. Cha mẹ kết hôn là một cuộc liên hôn mang tính chiến lược, nhưng lại được xem là ‘Cặp vợ chồng mẫu mực’. Trong nhà chưa từng xảy ra tranh cãi cảm tình hay mâu thuẫn nào lớn, luôn giữ vẻ bình lặng mà chuẩn mực.

Anh cả hắn, Ôn Tử Khâm, 37 tuổi, đã có gia đình. Vợ anh Trần Nhu là minh tinh hạng A, hiền hậu, khéo cư xử. Hai người có một cậu con trai sáu tuổi tên Ôn Dư, hoạt bát đáng yêu. Anh hai, Ôn Dật Khanh, thì hoàn toàn khác. Là người kín tiếng, đang làm việc cho gì đó cho chính phủ. Hắn không bao giờ hỏi sâu, chỉ biết anh hai là kiểu người cực kỳ bận, IQ cực cao.

Hôm nay, tất cả đều có mặt. Không phải lễ tết, cũng chẳng phải sinh nhật ai. Ôn Chuẩn cảm thấy, không ổn. Mọi người về không phải vì hắn đi!

Bữa cơm diễn ra yên bình. Hắn ăn ít, chỉ nghe cha và anh cả nói chuyện công việc. Sau khi ăn xong, cả nhà di chuyển sang phòng trà. Không khí nhàn nhạt mùi hương trầm, gió từ cửa sổ thổi vào mang theo hơi lạnh đầu đông. Hắn vốn định xin phép lên lầu, nhưng thấy cha mẹ đều còn ở đó, hắn lại thôi, miễn cưỡng ngồi xuống góc sofa, mở điện thoại, bật nhỏ tiếng game.

Ông Nội nghe con cháu nói chuyện kinh tế, sinh hoạt, hắn không nghĩ nghe...

Trò chơi đang vào đoạn căng thẳng thì có ai đó vỗ vai hắn mấy cái. Hắn giật mình, ngẩng lên thấy ánh mắt mọi người đều đang hướng về mình. Vội tắt đen màn hình. "Con xin lỗi, con không nghe mọi người nói chuyện.”

Người nhà cũng không ai khó chịu gì! Mẹ hắn cười nhẹ, giọng ôn hòa: “Không sao đâu, Chuẩn à. Ba mẹ đang bàn chuyện tương lai của con.”

Tương lai. Hai chữ ấy khiến hắn thấy lạnh gáy. Trực giác mách bảo rằng đây chắc chắn là chuyện chẳng vui. Hắn liếc sang hai anh trai, mong có chút ám chỉ. Nhưng Ôn Tử Khâm chỉ nhấp trà, không nói. Còn Ôn Dật Khanh thậm chí chẳng thèm nhìn lên, chỉ bình thản lật xem tài liệu gì đó.

Ôn Chuẩn nuốt nước bọt: “Chuyện… Tương lai là sao ạ? Con còn trẻ mà?”

Cha hắn đặt chén trà xuống, ánh mắt nghiêm nghị. “Con tốt nghiệp đại học rồi, sức khỏe cũng gần như bình phục. Ba mẹ muốn nghe xem con có kế hoạch gì cho bản thân không?”

Kế hoạch gì chứ, hắn trong lòng không cho là đúng, nhưng không thể nói thẳng ra liền nói: “Con vẫn đang suy nghĩ mà ba…”

“Suy nghĩ, ba thấy con đều bỏ mặc luôn đấy!” Ôn Dục Đình trầm giọng: “Tương lai không thể dựa vào sự bao che của gia đình mãi được. Con định ăn bám trong nhà cả đời sao?”

Nghe vậy, hắn im bặt. Cảm giác bức bối như có gì đè lên ngực. Mẹ hắn vội xoa dịu: “Đừng nặng lời với con, Dục Đình. Nó vừa ra viện chưa lâu, đừng ép quá.”

Cha hắn chỉ hừ nhẹ: “Ép? Nếu không ép thì nó còn định bay đi leo núi nữa đấy.”

Hắn nghe xong cúi đầu, bĩu môi, không dám phản bác. Từ nhỏ đến lớn, cha luôn nghiêm khắc với anh cả, với anh hai, chỉ trừ hắn. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, hắn cảm nhận rõ ràng… Ánh mắt nghiêm khắc ấy giờ cũng hướng về mình.

Thở dài, hắn nghe cũng biết là nói đúng! Hắn thật có chút mông lung, không biết tương lai nên làm gì, đang suy nghĩ, mẹ hắn nói làm hắn giật mình. “Mẹ cho con 2 tỷ, con tính làm gì làm mẹ không xem vào.”

Đầu hắn hiện mấy dấu chấm hỏi luôn, chưa kịp phản ứng, mọi người lần lượt ra tiền. Mấy người nhìn nhau, Ba hắn Ôn Dục Đình nói: “Mẹ cho con hai 2 tỷ, kia ba cũng vậy đi! Chuẩn, đừng làm ba thất vọng.”

Ôn Chuẩn: “...”???

“Anh rất nghèo, này em cầm 1 tỷ đi.” Anh hai tùy ý ném tấm thẻ cho hắn, sau đó lại cúi đầu.

Anh cả cười vỗ vai hắn: “Anh không có gì tiền, em cần gì giúp đỡ tìm anh.”

Ông nội mặt nghiêm túc: “Nhà ồn quá, ta cũng già rồi, cần an tĩnh, ngày mai các cô cậu đi hết đi.”

Mọi người đều đáp ứng sau đó tan đi về phòng, Ôn Chuẩn ngồi kia thở dài, nhìn tình hình này liền biết hắn phải ra ngoài mưu sinh rồi!

(Bản sửa lại vài chi tiết)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play