Hà Tiêu Đi Đến Tinh Cầu Song Song

Hà Tiêu Đi Đến Tinh Cầu Song Song

Chương 1: Thức tỉnh thất bại?

Tôi vốn chỉ là đứa con út trong một gia đình bình thường, mới 16 tuổi. Cuộc sống của tôi xoay quanh một câu nói mà tôi phải tự nhắc mình mỗi ngày: “Khi mình quá hữu dụng và hay giúp người khác, thì sẽ luôn là người bị gọi tên.” Dù đôi lúc thấy tủi thân, tôi vẫn không than vãn, vì tôi xem mọi thứ như trách nhiệm và bổn phận của một người con.

Ngày nào cũng vậy, sau giờ học, tôi lại cắm đầu vào làm việc, rồi kiếm tiền online. Cái guồng quay lập đi lập lại ấy khiến tôi chán nản và mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngã người xuống giường và để giấc ngủ cuốn mình đi. Nhưng khi mở mắt ra… tôi đã ở một thế giới khác.

Không lẽ… tôi chết rồi ư? Không thể nào. Mọi thứ quá thật, quá sống động.

Tôi đã sống ở thế giới này được hai năm. Hai năm không gia đình, không người quen, không nơi nương tựa. Hai năm tự mình tìm hiểu, học hỏi và cố gắng thích nghi.

Về thế giới này.

Nơi đây có tổng cộng tám đại cảnh giới tu luyện:

Thức Tỉnh – Tụ Kết – Thoát Phàm – Đạp Không – Nguyên Anh – Thánh Nhân – Bán Thần – Chuẩn Thần Cảnh,

và mỗi cảnh giới lại chia thành bốn tầng: sơ – trung – cao – đỉnh phong.

Thế giới được cai quản bởi bốn đại chủng tộc:

Nhân tộc – Elf – Ma tộc – Yêu tộc.

Mỗi tộc đều có những cường giả đứng đầu, giữ ranh giới lãnh thổ nghiêm ngặt và tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau.

Hôm nay là ngày quan trọng – ngày tất cả tiến hành thức tỉnh dị năng. Tôi cùng mọi người xếp hàng tiến về đài thức tỉnh. Sau bài diễn thuyết khô khan dài tận hai tiếng của hiệu trưởng, buổi thức tỉnh cuối cùng cũng được bắt đầu.

Dị năng được chia từ F đến SSS, nhưng theo lời thầy giáo, tỷ lệ thức tỉnh từ cấp A trở lên là dưới 1%. Một con số gần như tuyệt vọng.

Tôi nghĩ, đã xuyên không rồi, ít nhất cũng phải được cái dị năng ra trò… Ai ngờ…

Nhật Phàm, lên đài thức tỉnh…

Một phút sau — Thức tỉnh thất bại.

Lý Nhược Thu, lên đài…

Hai phút sau — Thức tỉnh dị năng cấp D – Linh Hỏa.

Mãi đến người thứ 20 mới có người thành công. Đám đông lập tức reo hò vì đây là người đầu tiên của buổi lễ.

Hiệu trưởng gọi tiếp:

— Người tiếp theo, Tô Nhan.

Cả sân lập tức im lặng. Đó là hoa khôi lạnh lùng của trường—người gần như không bao giờ nói chuyện với ai, nhưng lại cạnh tranh điểm số với tôi suốt hai năm. Lúc nào cũng bị tôi đè bẹp về điểm, vậy mà vẫn kiên trì đuổi theo.

Cô ấy bước lên đài, đôi mắt kiên định.

(3 phút trôi qua… 10 phút… 30 phút…)

Người xung quanh bắt đầu xì xào:

— Lâu vậy?

— Nghe nói thức tỉnh càng lâu thì thiên phú càng mạnh đấy!

Bất ngờ, một cột sáng chói mắt bùng lên, xuyên thẳng lên trời cao, cao đến tận 3km rồi mới dừng lại. Ánh sáng từ từ tan biến.

— Tô Nhan thức tỉnh dị năng Thủy–Băng cấp S+, gần đạt đến SS!

Tôi sững người. Xung quanh thì hò hét, trầm trồ. Hiệu trưởng thì vui như sắp mở đại tiệc, ánh mắt lấp lánh vì viễn cảnh trường được thêm tài nguyên và danh tiếng.

Kết thúc thức tỉnh, Tô Nhan liếc tôi và… mỉm cười. Một nụ cười hiếm hoi, đẹp đến mức ai nhìn cũng phải say đắm. Nhưng tôi thì khác — tôi cau mày.

Đến lượt tôi

— Hà Tiêu, lên đài thức tỉnh…

Tôi hít sâu, bước lên, cố giữ bình tĩnh. Tôi tin mình sẽ không tệ. Không thể tệ được.

Nhưng ngay khi tay tôi chạm vào đá thức tỉnh… Một luồng sáng yếu ớt lờ mờ hiện ra.

Và tiếng giáo viên vang lên như sét đánh:

— Hà Tiêu, thiên phú cấp E – Ăn Mòn. Xuống đài đi.

Cả quảng trường chìm vào im lặng.

Người học giỏi — đáng lẽ phải có thiên phú mạnh… vậy mà tôi lại được cấp E, gần như đáy xã hội.

Người thì bật cười hả hê.

Người thì tiếc nuối.

Người thì nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Tôi cúi đầu, lòng nặng trĩu. Khi nhìn sang Tô Nhan, tôi nghĩ cô ấy sẽ chế giễu mình… nhưng không. Cô ấy chủ động tiến lại và nói nhỏ:

— Không sao đâu. Thiên phú kém không có nghĩa là không có tương lai. Cậu từng cạnh tranh với tôi suốt hai năm, tôi nể điều đó. Tôi… sẽ giúp cậu một lần.

Tôi ngạc nhiên đến mức không nói nổi. Nụ cười ban nãy, cộng với lời này… khiến nỗi buồn trong tôi dịu đi phần nào.

Nhưng rồi tôi mở bảng kỹ năng… và chỉ thấy đúng một kỹ năng:

Ăn Mòn – 0.1%/phút.

Tức là để ăn mòn hoàn toàn thứ gì đó… tôi phải mất hơn 17 tiếng!?

Ai đứng im cho tôi ăn mòn chứ?

Thật sự quá vô vọng…

Nhưng—

Khoan đã.

Ngay góc bảng điều khiển…

Tôi thấy một dòng chữ mờ mờ mà nãy giờ tôi không để ý tới:

“Thiên phú ẩn: …”

Tôi có thêm một thiên phú nữa!?

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play