Cấm Yêu Thiếu Gia Lục.
Thành phố phồn hoa lúc 5 giờ sáng vẫn còn ngái ngủ, những tòa cao ốc phủ trong lớp sương mỏng, ánh đèn vàng nhạt của đường phố phản chiếu lên mặt đường lấm tấm hơi nước.
Dòng người vẫn chưa vội vã đổ ra như biển lớn, chỉ có từng chiếc xe máy của vài người dân lao động sớm, nối đuôi nhau len lỏi trong cái lạnh đầu ngày.
Giữa những ánh sáng sang trọng của trời tây mô phỏng trên những biển quảng cáo, có một góc nhỏ khiêm nhường gần khu chợ cũ, ở đó một chiếc xe hủ tiếu gọn gàng, sạch sẽ được dựng lên mỗi sáng.
Người chủ của nó là một bà lão khoảng hơn sáu mươi tuổi mái tóc bạc được búi gọn, gương mặt hiền từ nhưng hằn dấu thời gian, bà tên Tô Nhiễm nhưng người ta vẫn quen gọi là bà Tô.
Cạnh bà lúc nào cũng có một cô gái trẻ đang lau dọn bàn, sắp xếp hành và giá cho gọn, miệng thì chẳng ngừng cười tươi với những khách quen ghé ngang, đó chính là Thẩm Tinh Vân cô gái mồ côi từ nhỏ nhưng may mắn được bà ngoại thương yêu, cưu mang và nuôi dưỡng.
Hai bà cháu cùng nương tựa vào nhau trong một căn nhà ọp ẹp cuối con hẻm nhỏ, ban ngày Tinh Vân đi học, ban tối và cuối tuần cô lại phụ bà bán hủ tiếu, mọi chi tiêu học phí, tiền nhà, tiền điện, nước đều gom từ những tô hủ tiếu ít ỏi mà bao nhiêu mồ hôi của bà rơi xuống.
Thành phố hoa lệ, nhưng cuộc sống lại không hề dễ dàng, bà Tô luôn là người dậy trước, Thẩm Tinh Vân nghe tiếng bà lục đục nổi lửa trong gian bếp nhỏ từ 3 giờ sáng, mùi nước lèo thơm nức mang theo chút ngọt xương quen thuộc tỏa ra.
- Ngoại nấu để đó, con ngủ thêm chút nữa.
Bà luôn nói vậy nhưng cô không bao giờ nỡ để bà một mình, cô bật dậy khoác chiếc áo cardigan cũ sờn vai rồi phụ bà xếp thịt, xếp bánh, xếp rau vào những chiếc hộp sạch tinh tươm.
- Con cứ ngủ thêm ít phút cũng được.
Bà dịu dàng nói nhưng trong giọng vẫn chứa chút bất lực.
- Bà già rồi, còn làm được bao nhiêu nữa đâu…
- Bà nói gì vậy, nếu bà già thì con cũng có tuổi rồi.
Tinh Vân cười rồi vòng tay ôm bà từ phía sau.
- Bà còn làm được là còn trẻ.
Bà lắc đầu vừa cười vừa thở dài nhưng nụ cười ấy đầy yêu thương, chiếc xe hủ tiếu của họ nằm dưới tán cây bàng lớn, nơi người ta gọi là góc hẻm số 9, cái vị trí hơi khuất nhưng những ai từng ăn của bà Tô đều không thể quên.
Nước lèo trong và thơm, hủ tiếu dai mà không bở, bộ ba hành tỏi phi và tóp mỡ béo giòn tan làm khách chỉ ăn một lần là nhớ mãi, không ít người giàu, mặc áo vest, cà vạt lụa mỗi sáng vẫn ghé mua trước khi tới công ty.
- Bà Tô, hai tô đặc biệt như hôm qua, nhiều thịt cho tôi nhé.
Một vị khách quen cười sang sảng.
- Có liền, có liền đây.
Bà Tô thoăn thoắt đôi tay, động tác điêu luyện hơn bất cứ đầu bếp chuyên nghiệp nào, ThẩmTinh Vân phụ mang ra bàn, nụ cười tươi rói lễ phép tự nhiên.
Không phải mọi khách hàng đều dễ tính, có khi gặp người khó ở, nói khó nghe, có khi bị công an phường nhắc nhở không được bán ở chỗ cấm, có khi bị những hàng quán khác ghen ghét nhưng bà Tô chưa bao giờ để cháu vất vả vì điều đó, bà chính là tường chắn của cô.
Tinh Vân vốn học rất giỏi, từ nhỏ đã nhận được học bổng nhưng tiền học vẫn là khoản không hề nhỏ với hai bà cháu, vì vậy ngoài việc bán tại chỗ, họ còn có dịch vụ giao hủ tiếu cho khách quen trong bán kính vài con phố.
Thẩm Tinh Vân buộc giỏ hàng lên chiếc xe đạp cũ kỹ, thở nhẹ.
- Con đi giao 3 phần ở khu công trình nha ngoại, lát con về liền.
- Nhớ cẩn thận, trời còn sớm đường trơn á.
Bà dặn, ánh mắt lo lắng chẳng giấu được.
- Vâng, con biết rồi mà.
Cô nhoẻn cười, đạp xe đi trong làn gió lạnh buổi sớm.
Trên đường, xe của cô lẫn vào những chiếc xế hộp bóng loáng lao vun vút, cô trông nhỏ bé, thật nhỏ bé giữa thành phố khổng lồ này nhưng trong đôi mắt cô luôn có ánh sáng, ánh sáng của niềm tin vào tương lai.
Khi trời sáng rõ, hủ tiếu bán hết cũng là lúc bà ngoại mệt rũ người, Tinh Vân dìu bà ngồi nghỉ trên chiếc ghế nhựa.
- Ngoại à, hay mai mình nghỉ đi, con thấy bà mệt nhiều rồi đó.
Bà Tô vỗ nhẹ bàn tay gầy guộc lên tay cô.
- Bà sống được đến hôm nay là nhờ có con bên cạnh, bà không muốn chỉ ngồi yên để con phải vất vả lo cho bà, còn làm được bà sẽ làm, còn sống được bà sẽ sống có ích.
Tinh Vân cắn môi, cố không để đôi mắt đỏ hoe, cuộc sống dù khắc nghiệt đến đâu, bà ngoại vẫn luôn là chỗ dựa vững nhất của cô, buổi trưa khi cô đến trường, bà ở nhà lo nấu nước lèo cho buổi tối, bà luôn bảo.
- Bán thêm buổi để Tinh Vân có đủ tiền mua sách vở, dụng cụ thực hành.
Nhìn bà còng lưng, cắt từng mẩu thịt, Tinh Vân thấy đau lòng vô hạn nhưng cô biết nếu cô dừng lại, bà sẽ buồn, bà cần được cảm nhận mình vẫn có thể gánh đỡ cho cô một phần nào đó, vì yêu thương người ta luôn cố mạnh mẽ.
Một chiều, sau giờ học lâm sàng, trời bỗng đổ mưa lớn, Tinh Vân chạy như bay về góc hẻm quen thuộc, bà vẫn đang run run dọn hàng vào, nước mưa thấm ướt cả mái tóc bạc, cô lao đến giúp.
- Sao bà không gọi con? Mưa lớn thế này.
Bà chỉ cười.
- Con đang ở bệnh viện, gọi con sao đành…
Tinh Vân ôm chặt bà, mưa lạnh như muốn đông cứng cả người nhưng trái tim hai bà cháu lại ấm áp đến kỳ lạ.
- Rồi có một ngày, con sẽ không còn phải dãi nắng dầm mưa như vậy nữa, con giỏi lắm con sẽ thành bác sĩ, con sẽ đứng trong những bệnh viện sáng đèn kia, mang áo blouse trắng, bà tin con sẽ cứu được rất nhiều người.
Bà nói trong tiếng mưa rơi nặng hạt, Tinh Vân lặng người nhìn về phía những tòa nhà chọc trời rực sáng logo bệnh viện danh giá, cô nắm tay bà thật chặt.
- Con sẽ thành bác sĩ, không phải để giàu sang, mà để bà tự hào về con.
Bà Tô bật cười, nước mắt cùng nước mưa hòa thành một, buổi tối khi hai bà cháu ăn cơm muộn trong căn bếp bé xíu, bà thường kể về những ngày xưa những câu chuyện mà mỗi lần nhắc đến, ánh mắt bà lại thoáng né tránh, nhất là lúc nhắc đến ba mẹ Tinh Vân.
- Con giống mẹ con lắm, cũng kiên cường như vậy.
Bà khẽ nói.
- Bà, mẹ con là người thế nào? Còn ba…?
Bà Tô chợt im bặt, bàn tay run run cầm chiếc muỗng.
- Ăn đi con, đồ nguội hết rồi.
Câu chuyện dừng ngang đó như mọi lần, Thẩm Tinh Vân biết có điều gì đó bà cố giấu nhưng cô không ép, bà đã trải qua quá nhiều mất mát rồi, cứ thế bí mật ấy chìm sâu trong lồng ngực cô như một câu hỏi không lời đáp.
Thường có những đêm Tinh Vân thức tới khuya để học, cô biết chỉ có học giỏi, thành tài mới là con đường duy nhất giúp bà có cuộc sống tốt hơn, thành phố ngoài kia lung linh như một thế giới khác, âm thanh của xe cộ, tiếng nhạc trong quán bar vọng lại khiến cô cảm thấy như mình đứng ở ranh giới của hai cuộc đời.
Một bên xa hoa và cửa kính cao cấp, một bên vỉa hè, nồi nước lèo nóng và mồ hôi mằn mặn, cô chạm tay lên cửa kính, nhìn phản chiếu hình ảnh chính mình một cô gái nhỏ trong bộ đồ giản dị, ánh mắt đầy hy vọng.
- Con sẽ đưa bà thoát khỏi nơi này.
Cô thì thầm, cô gái mồ côi ấy vẫn đang cùng bà ngoại mình bán từng tô hủ tiếu giữa thành phố rộng lớn này, vẫn đạp xe giao hàng mỗi sáng, vẫn cười thật tươi với khách dù tay đã phồng rộp vì nóng, chân đã mỏi rã vì đứng cả ngày, bởi tình yêu là động lực để người ta tiếp tục bước đi, dù con đường trước mặt toàn là gió ngược.
Đêm hôm ấy, bên hiên nhà bà ngoại chậm rãi chải tóc cho Tinh Vân.
- Ngoại à, sau này con làm bác sĩ rồi con sẽ đưa bà tới sống ở khu nhà sang trọng kia nhé, chỗ nào có cửa sổ nhìn ra sông, có ánh đèn vàng đẹp lắm…
Bà xoa đầu cô, giọng run run nhưng kiên định.
- Không cần nhà sang trọng, chỉ cần con khỏe mạnh, bình an, chỉ cần con hạnh phúc thì nhà nào cũng là nhà.
Tinh Vân nhìn bà, dáng người nhỏ bé, đôi bàn tay đầy chai sạn, bà là tất cả của cô và cô cũng là toàn bộ hy vọng của bà.
Trong căn nhà nhỏ, đèn vàng ấm áp, hai bà cháu tựa vào nhau, ngoài kia thành phố vẫn rực sáng không ngủ nhưng nơi này mới là nơi có tình yêu, nơi có ánh sao nằm bên vỉa hè nhỏ bé nhưng chưa từng tắt.
Updated 32 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Tính vô lụm ghế vip đầu bộ mà vẫn chậm so với tác😂 Chúc mừng truyện mới nhé boà/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
2025-11-12
5
So Lucky I🌟
Cô gái nhỏ mồ côi sống với ngoại từ nhỏ, một bà một cháu côi cút nương tựa vào nhau. Cả bà vs cháu đều là điểm tựa là động lực cho người kia. Cuộc sống tuy vất vả gian truân khó khăn nhưng cũng đầy ấm áp tình thương. Mong ngoại sống khoẻ mạnh tới lúc cháu gái nhỏ đủ đk phụng dưỡng báo hiếu bà.
2025-11-12
5
babi
bộ này sẽ có những điều hơi li kì xíu nhoaaa, lâu lâu nhớ đội nón giùm tuiii nhenn, nói chung cũng hog nặng lắm đâu nè🤣🤣🤣🤣
2025-11-12
3