Chap 2: Không có hứng

Về đến căn dinh thự của Thẩm Duy chắc cũng đã là nửa đêm. Gió đông thổi ào đến, lạnh như cắt vào da thịt. Vân Thiềm vừa bước xuống xe đã run lập cập, tay vô thức siết chặt chiếc áo vest rộng thùng thình của Thẩm Duy quấn quanh người. Mái tóc rối bị gió tạt sang một bên, làn váy cưới mỏng manh lập tức bị nhiệt độ đêm đông xuyên qua khiến cô rùng mình.

Vân Thiềm đứng đực ra giữa phòng khách. Căn nhà này có phải quá thiếu hơi người rồi không, nhìn vô cùng…tẻ nhạt, lạnh lẽo.

Cô rùng mình, kéo sát cái áo vest rộng thùng thình trên người.

“Đàn ông gì đâu… nhà như cái tủ đông.”

Cô lầm bầm trong cổ họng, nhưng chưa kịp chửi thêm thì Thẩm Duy đã dừng bước, quay đầu lại:

“Em vừa nói gì?”

Giật mình suýt té, cô vội cười trừ:

“À… em chỉ nói… nhà anh… hơi… ấm áp.”

Thẩm Duy không đáp, chỉ liếc cô một cái sắc như dao, rồi quay người đi thẳng vào khu bếp ở cuối hành lang.

Vân Thiềm chớp mắt.

Bếp?

Nửa đêm hơn rồi mà anh còn vào bếp làm gì? Nấu mì? Hâm sữa? Hay… kiểm tra xem tủ lạnh nhà anh còn hoạt động?

Thật ra ban đầu cô chẳng để ý đến người đàn ông này lắm bởi anh được sắp xếp cưới chị cô mà. Chỉ nghe loáng thoáng anh là con trai út nhà họ Thẩm. Hiện tại là phát ngôn viên bộ ngoại giao, là cán bộ cấp cao. Việc Thẩm Duy bận rộn, ít chăm lo nhà cửa cô cũng có thể thông cảm được.

Đèn bếp bật sáng, ánh đèn trắng hắt xuống khiến gò má anh càng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thẩm Duy mở tủ lạnh một cái cạch, hơi lạnh tràn ra Anh cúi người lấy một chai nước.

Vân Thiềm đứng ở cửa, nhìn bóng lưng anh dưới ánh đèn. Vai áo sơ mi đen của anh hơi nhăn, cà vạt đã tháo từ lúc nào, tay áo xắn đến khuỷu như đã trải qua hàng giờ dài căng thẳng.

Cưới vợ kiểu bắt cóc, chắc cũng mệt lắm chứ bộ. Cô lầm bầm trong đầu rồi nhìn tủ lạnh nhà anh chằm chặp.

Một suy nghĩ lóe lên:

“Không biết trong đó có đồ ăn không…lúc nãy trong bữa tiệc cưới mình đâu có ăn được gì. Đói quá…! Hay xin anh ta miếng bánh nào đó…nhưng mà như thế thì mình ở kèo dưới mất rồi!”

Thẩm Duy vặn nắp chai nước, ngửa cổ uống vài ngụm. Anh uống xong, đặt chai xuống quầy bếp, rồi nghiêng đầu nhìn cô.

“Em đứng đó làm gì?”

“H-hả?!!”

Cô giật nảy người, suýt nữa đập đầu vào cánh cửa tủ bếp phía sau.

Trong đầu thì đang đấu tranh nội tâm dữ dội giữa đói quá muốn ngất và sĩ diện không thể xin ăn, vậy mà bị anh bắt gặp đúng lúc đang nhìn tủ lạnh như muốn… ăn tươi nuốt sống nó.

“ Đi vào phòng thay cái bộ váy công chúa đó ra đi. Ai lại đi mặc váy cưới chạy khắp nhà?”

“Đi vào phòng thay cái bộ váy công chúa đó ra đi. Ai lại đi mặc váy cưới chạy khắp nhà?”

“A… à…”

Vân Thiềm đỏ mặt, vội cúi xuống, tay bấn loạn túm lấy cái đuôi váy quá khổ của mình, kéo lê từng bước. Cô cảm thấy như mỗi bước đi đều nặng trịch, vừa sợ va vào bàn ghế vừa sợ làm rách váy, tim đập loạn nhịp vì vừa mệt vừa căng thẳng.

Sau vài khúc quanh, cuối hành lang, cô nhìn thấy một cánh cửa hơi hé, ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ kẽ hở. Cô thở phào, tim vừa bớt loạn nhịp.

Cúi thấp người, xách váy thật cẩn thận, cô rón rén tiến tới, vừa mở cửa nhẹ nhàng vừa lẩm bẩm:

“Ít ra thì cũng có nơi để thay đồ…”

Vừa bước vào, cô nhận ra căn phòng rộng rãi, ấm áp, sàn gỗ sáng bóng và chiếc giường lớn trải ga trắng tinh. Bên góc phòng là vali đồ được người làm của Vân gia chuyển đến vài ngày trước.

Vần Thiềm kéo một chiếc vali ra, mở khoá. Cô vốn nghĩ là mẹ đã sắp xếp đồ cho mình. Nào ngờ bên trong chiếc vali ấy chỉ toàn là quần áo của Vân Lam.

Vân Thiềm sững người. Những bộ quần áo thơm tho được xếp gọn gàng, thơm tho lại chẳng phải của cô. Rốt cuộc ông bà Vân vẫn là thương chị gái của cô hơn.

Vân Thiềm ấm ức ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô nhìn đống quần áo của chị gái mà chẳng biết làm gì. Vân Lam ghét nhất là người khác động vào đồ của mình, lúc nào cũng thế. Nhìn mấy bộ váy được xếp ngay ngắn, vừa thơm vừa sang trọng, Vân Thiềm chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô thở dài, lẩm bẩm:

“Được rồi, cứ lấy đại một bộ tạm vậy…giặt sạch chắc chị không biết đâu.”

Chọn đại một bộ váy ngủ liền thân, cô rón rén mặc vào, cẩn thận không chạm vào những món phụ kiện hay giày dép xung quanh. Bộ váy tuy đơn giản, nhưng vẫn đủ rộng để che thân và ấm áp hơn cả bộ váy cưới mỏng manh cô vừa mặc trên xe.

Vân Thiềm đứng trước gương, chỉnh lại vài nếp váy, mắt vẫn lộ vẻ ấm ức và khó chịu. Nhưng ít ra, sau một ngày dài mệt mỏi và hỗn loạn, cô cũng cảm thấy… có chút tự do hơn trong bộ đồ tạm bợ này.

Đột nhiên cửa phòng bật mở, Vân Thiềm giật mình vội lấy tay che ngực lại. Hiện tại cô đâu có mặc “ áo con”, người ngoài mà thấy thì ngại chết.

“ Ah! Anh làm cái gì vậy? Có tay mà không biết gõ cửa à?”

Thẩm Duy cũng đã thay bộ Pijama để chuẩn bị đi ngủ, thấy cô hoảng hồn anh lập tức bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.

“ Làm gì thế? Tôi buồn ngủ rồi đừng có bày trò nha.”

Nói rồi Thẩm Duy lướt qua người Vân Thiềm mà nhảy lên chiếc giường được trải ga trắng tinh, êm ái. Vân Thiềm nhíu mày khó chịu, là đêm nay cô phải ngủ với cái tên khó ưa này á hả?

“ Sao?” Thẩm Duy nhướng mày hỏi cô.

“ Anh ngủ đây rồi em ngủ đâu?”

“ Sofa hoặc giường, chọn đi. Anh không đánh giá đâu.”

Đầu Vân Thiềm lập tức sôi máu. Ngủ chung một giường lỡ như cái tên này dở trò lưu manh làm sao cô chạy kịp? Nhưng cô cũng không muốn ngủ sofa, đau lưng chết!

Vân Thiềm chỉ tay về sofa, hất cằm nhìn anh.

“ Qua đây ngủ đi.”

“ Nhà anh, giường anh, mắc gì anh phải ngủ sofa.”

“ Ga lăng xíu đi, làm sao anh nỡ để phụ nữ ngủ sofa chứ?” Vân Thiềm nói

“ Hay nhỉ? Đây là nhà anh đó. Sổ đỏ kí tên anh, em ý kiến cái gì? Muốn thì lên đây ngủ chung. Không có chuyện Thẩm Duy tôi ngủ sofa đâu nhé!”

“ Cái ngữ lưu manh như anh làm sao tôi chắc chắn anh không làm gì tôi chứ?”

Nói đến đây Thẩm Duy liền hiểu ý của Vân Thiềm. Anh cố nhịn cười rồi sau đó bật cười khanh khách.

“ Anh không có hứng với em!”

Vân Thiềm lập tức đỏ bừng mặt. Cô thừa nhận rằng ba vòng của cô không quá bốc lửa, mà cũng không quá quyến rũ. Nhưng vẫn đủ xài, hơn nữa mặt cô cũng rất đáng yêu. Ai cũng nói thế mà. Tên này lại nói không có hứng với cô…Vân Thiềm lập tức ngượng chín mặt.

Sự ngượng ngùng dần chuyển sang ức chế, cô vò tay lại thành nắm. Hận đời sao lại sinh ra Vân Thiềm lại còn xuất hiện Thẩm Duy.

...----------------...

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ko có hứng thật ko anh, hay anh đang cố chứng tỏ bản thân để che giấu sự thèm muốn khao khát ko thể dập tắt trong lòng/Hey//Hey/

2025-11-22

5

Minh Lam

Minh Lam

Mõ hơi hỗn nha 🥰

2025-11-24

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play