Vân Thiềm thở dài, nhún vai bất đắc dĩ. Cô biết, nếu tiếp tục cứng đầu, mình sẽ mệt mỏi suốt đêm, lại chẳng có chỗ ngủ ấm áp. Cuối cùng, cô hậm hực nhảy lên giường cùng Thẩm Duy, lòng vừa bực vừa… e ngại.
Chiếc giường rộng khiến cô có cảm giác trống trải, trong khi Thẩm Duy lại chiếm gần hết không gian bằng tấm thân cao lớn, khiến cô phải co chân lại một chút để vừa vặn. Vừa ngồi xuống, Vân Thiềm lại nhận ra một vấn đề mới: chăn mền!
Khóe môi Vân Thiềm giật giật liên tục khi nhìn thấy một mình Thẩm Duy mà chiếm trọn hai phần ba cái chăn bông. Anh đắp cuộn tròn như cái kén, chỉ chừa đúng một mép chăn mỏng bằng ba ngón tay rơi bên phía cô.
Ngoài trời gió rít từng cơn, lạnh đến mức cửa kính cũng đọng sương. Trong khi đó, Vân Thiềm nằm co ro như con mèo bị bỏ rơi, tay chân lạnh ngắt, mũi đỏ lên vì lạnh. Cô mà không có chăn, chắc tí nữa biến thành cá đông lạnh mất!
Không thể chịu đựng thêm, cô nheo mắt, hít sâu một hơi, rồi mạnh tay giật hết chăn về phía mình như kéo lưới đánh cá.
“Rẹt!”
Thẩm Duy bị giật mạnh đến mức cả người xoay theo cái chăn, suýt đập mặt vào thành giường. Anh bật dậy, tóc rối bù, mắt mở không nổi.
“Em điên hả?!”
Vân Thiềm ôm chăn cuộn tròn, trừng mắt nhìn anh.
“Lạnh chết người! Anh định để tôi đông cứng trên giường hả?!”
Thẩm Duy dụi mắt, nhìn lại phần chăn của mình…chẳng còn gì ngoài tấm ga trắng phẳng lì.
“Em đắp hết rồi còn hỏi?”
“Anh chiếm trước!” cô bĩu môi.
“Anh ngủ trước!” anh phản bác tỉnh bơ.
“Đêm nay mà tôi cảm lạnh là anh chịu trách nhiệm đó!”
“Được rồi, đưa đây chút.” Thẩm Duy đưa tay qua kéo lại.
“Không! Lúc nãy anh giành rồi, giờ tới lượt tôi!” cô ôm mền rồi lắc đầu lia lịa
“Em nhỏ mọn thật sự luôn đó!.”
“Không nhỏ mọn bằng anh.”
Hai người nhìn nhau một lúc, không ai chịu ai.
Rồi—
Thẩm Duy bất ngờ nhào tới kéo mạnh một bên chăn. Vân Thiềm phản xạ ôm chăn lăn một vòng, trông như củ khoai lăn khỏi lu.
“Buông ra!” cô gào.
“Cho anh một nửa!” anh gào lại.
Giường rung lên bần bật như hai đứa con nít đang đấu sumo.
“ Lạnh chết tôi, em đi cưới chồng khác chứ gì?!!”
“ Lạnh chết anh đi!!!” Vân Thiềm đáp trả còn to hơn, mặt đỏ lên vì tức lẫn vì lạnh, hai tay bấu chăn
Cuối cùng sau vài phút vật lộn, chăn bị kéo căng thành hình chữ V, mỗi người giữ được đúng một nửa bé tí. Thở dốc, Thẩm Duy vẫn không buông tha:
“ Em trẻ con vừa thôi! Mới đẻ hôm qua hả?”
“ Chứ ai già như anh?!!”
Thẩm Duy tức đến mức… tím cả mặt.
Anh hơn cô có ba tuổi rưỡi, bằng tuổi Vân Lam, một độ tuổi chuẩn chỉ, chín chắn, phong độ. Ấy vậy mà bị con nhóc mét năm mốt kia nhìn thẳng mặt mà phang cho câu “già”?
Già??? Anh??? Thẩm Duy già á???
Quá đáng! Quá sức quá đáng!
Thẩm Duy bật dậy khỏi giường, chăn bị hất tung, gương mặt anh nổi đầy gân xanh như đang cố kiềm chế bản thân không bế cô lên ném ra ban công cho đỡ tức.
“Già…” anh lẩm bẩm.
Vân Thiềm co người lại trong góc giường, ôm nửa cái chăn bé tí, vừa rét vừa phồng má:
“Thì đúng mà. Anh càu nhàu như ông cụ.”
Thẩm Duy cắn răng. Không thèm cãi nữa. Không thèm đôi co với trẻ con nữa. Không hạ thấp bản thân xuống mức tiểu học nữa. Anh hít sâu, xoay người bước thẳng ra khỏi phòng, sải chân đầy bực bội.
Rầm! Cánh cửa khép lại với sự phẫn nộ tột cùng. Vân Thiềm chớp mắt:
“Ủa… đi đâu vậy trời? Hay giận thiệt rồi?”
Chưa kịp đoán tiếp, vài phút sau cửa bật mở trở lại. Thẩm Duy xuất hiện với vẻ mặt… càng bực hơn lúc nãy. Trên tay anh là một cái chăn bông dày cộp, loại cao cấp phủ lớp lông ấm đến mức chỉ nhìn thôi cũng muốn nhảy vô ngủ.
Vân Thiềm ngơ ngác. Anh… đi tìm chăn cho cô?
Không nói không rằng, Thẩm Duy kéo mép chăn mỏng của cô ra, đắp thẳng cái chăn dày lên người cô, phủ kín từ cổ xuống tận chân. Hơi ấm lan nhanh khiến cô bất giác rùng mình vì dễ chịu.
“Đắp cái này. Đừng giành chăn của tôi nữa.”
Cô thò đầu ra khỏi chăn, mắt long lanh:
“Anh… không giận tôi hả?”
Thẩm Duy hừ một tiếng, khoanh tay:
“Giận. Rất giận. Nhưng anh không muốn bị người ta nói là ngược đãi vợ.”
“Anh ga lăng phết nha…”
“Giờ mới biết có hơi muộn.”
Anh chui lên giường nằm xuống, quay lưng lại cô, vẫn còn bức bối:
“Già già già! Trù chồng mình chết sớm, trên đời này chỉ có Vân Thiềm.”
Vân Thiềm, nằm trong cái chăn ấm như thiên đường, cười mím môi:
“Đàn ông tốt bụng thì già mấy cũng dễ thương.”
Thẩm Duy cứng người lại 0.5 giây. Rồi kéo chăn của mình lên, che mặt:
“…Ngủ đi, đừng có nói nữa.”
Trái tim thì đập thình thịch như bị đánh úp bất ngờ. Qua một lúc lâu cả hai mới ngủ được, cô không ngủ được vì lạ giường, anh không ngủ được vì…lạnh. Thẩm Duy mơ màng nghĩ bản thân đã rước về một “ tiểu yêu tinh”. Nhỏ nhắn, bướng bỉnh, vừa đáng ghét vừa đáng yêu, ban ngày thì chạy trốn, ban đêm lại đi giành chăn với chồng mình.
Anh mới chìm vào giấc mộng được đúng nửa tiếng thì cảm thấy mặt mình bị cái gì đó nặng nặng rớt trúng. Thở dài trong vô thức, anh mở mắt, chưa kịp định thần đã thấy Vân Thiềm nằm quay ngang, mặt nhăn nhó, tay giơ cao như đang… ném thứ gì đó vào người anh.
Thẩm Duy ôm sống mũi cay xè mà rưng rưng nước mắt. Cô vừa mới đi mấy “ đường quyền” vào mặt anh. Cái mũi cao của anh cũng muốn gãy đến nơi rồi.
Phiền quá! Cưới vợ như này thật là tổn thọ mà!
Nhưng chưa kịp nhăn mặt thêm, Vân Thiềm lại mấp máy nói mớ, giọng còn chưa rõ ràng, vừa mơ vừa thực:
“Mẹ ơi… con không lấy chồng đâu…”
Thẩm Duy sững lại, mắt mở tròn, vừa thấy buồn cười vừa hơi bối rối. Anh nghiêng người nhìn cô, gãi đầu, không biết nên bật cười hay nhún vai chịu trận.
...----------------...
Updated 22 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Đêm tân hôn có ai khổ như anh ko nhỉ🤣🤣 Hết bị vk dành chăn rồi lại bị chê già, đêm tới còn bị vk đi hẳn đường quyền vô mặt. Anh là tân lang khổ nhất năm 🤣🤣🤣
2025-11-22
6
So Lucky I🌟
Anh không già thì ai mới già, cứ hơn tuổi chị là già nha🤣🤣 Bị vk chê già mới biết ga lăng thương hoa tiếc ngọc 😂😂
2025-11-22
5
Joyce🌟
Ôi đọc xong mà cừi đin với hai vk ck nhà này, hài hết sức mà😆😆😆
2025-11-22
2