Về phòng ký túc xá, trong lúc chờ Fourth tắm, Dunk lại hỏi về chuyện khi ở căn tin.
“Sao nó không thấy vậy? Tao bị làm sao hả mày? Mày biết gì thì nói rõ đi, tao sợ mà”
“Không có gì đâu.”
Joong khi nãy xin từ căn tin vài lát gừng, mang về phòng rót nước ấm vào rồi đưa cho Dunk, cậu vừa cầm vào mà ngón tay đã nóng như thiêu như đốt.
“Uống một ngụm thôi, rồi ngâm ngón tay vào.”
“Mày không phải đang làm bùa chú gì cho tao đúng không?”
“Mày tự hỏi bản thân có ăn bậy uống bạ ở đâu không, rước thứ dơ bẩn vào người.”
“Không có mà. Gần đây tao chỉ đi đá banh, chơi net, với đi học.”
Joong không trả lời. Những thứ dơ bẩn rất dễ bám vào lúc người ta sơ suất nhất, nên Dunk vẫn chưa suy nghĩ kỹ thì anh không cần trả lời.
Cậu hớp một ngụm trà gừng rồi ngâm ngón tay vào, cứ tưởng khi nãy nặn ra máu đông thì đã xong chuyện. Nhưng khi ngâm vào trong ly trà gừng, đầu ngón tay tê rần rần như có thứ gì đó đang bò từ lòng bàn tay cố thoát ra ngoài. Cậu định khuấy, Joong lại giữ lấy cổ tay cậu.
“Để yên đi, mày ngồi yên không được hả”
Từ đầu ngón tay có một con giun màu đen như con rắn nhỏ bỏ ra, rõ ràng vết dằm nhỏ như kim đâm, nhưng con giun ấy lại có thể chui ra ngoài, ngoe nguẩy trong ly, lát gừng cũng dần chuyển thành màu đen. Khác với khi nãy, tay cậu chỉ tê, không hề đau.
“Lấy tay ra được rồi.”
Joong lấy thuốc đỏ vào băng cá nhân giúp cậu băng bó lại đầu ngón tay. Không nói gì, chỉ mang ly trà gừng đó đậy lại, đặt sang một bên.
“Cái đó không đổ đi hả mày?”
“Có, nhưng mà không tùy tiện đổ đi được.”
“Vậy đổ ở đâu?”
“Lát nữa tao tự lo được. Nhưng mày nhớ kỹ lại đi, coi thử có ăn bậy bạ gì không, suy nghĩ lại cả cuộc đời luôn cho tao.”
“Không có mà.”
“Vậy do ăn đồ nóng nhiều đó. Ăn uống hợp lý lại hộ cái”
“Biết rồi biết rồi. Thấy ghê quá đi”
Joong mang ly trà gừng ra khỏi phòng, xuống bồn cây phía trước tòa ký túc xá từ tốn đổ ly trà gừng vào gốc cây, vừa đổ vừa niệm kinh. Dù thứ kia là bùa ngải được nuôi luyện, nhưng nó vẫn là một sinh mạng không được làm chủ cuộc đời mình.
Dưới cây bàng vừa lớn vừa rộng bỗng có con mèo màu đen từ đằng sau gốc cây bước ra, lông bụng màu trắng, đôi mắt đen tuyền, vừa đẹp lại vừa có cảm giác huyền bí khó tả, dù là mèo hoang trong trường nuôi nhưng lại không hề giống những con mèo hoang khác.
Nó ngồi ngay ngắn trên thành bồn cây, chờ Joong vái mình rồi mới nhẹ nhàng kêu “Meow” một tiếng như lời chào.
“Mệnh đào hoa, không khổ nay cũng khổ mai. Cậu ta bị đeo bám như vậy, nếu anh động vào thì sẽ liên lụy đó.”
“Nhìn thấy người ta gặp nạn ngay trước mặt mình, không thể không giúp.”
“Lương thiện quá lại thành ra bao đồng, bao đồng quá lại thành ra hại người khác. Cậu không hiểu điều này sao Joong?”
“Vừa rồi dằm đâm vào tay cậu ta không phải do tôi làm, tôi chỉ giúp xử lý hậu quả thôi.”
“Con người giả dối như nhau, cậu ở gần bọn họ nên cũng bị lây nhiễm rồi. Nói nhiều bằng ba đời cộng lại.”
“Không cãi lý lẽ, chuyển sang công kích cá nhân sao?”
“Với người không muốn hiểu, nói nhiều bao nhiêu cũng không đủ. Có cá khô không?”
“Tối nay Fourth sẽ mang tới.”
“Tốt. Bảo nó mang theo nhiều chút, ta mới gặp được một tuyệt sắc giai nhân.”
“Giai nhân?”
“Giai mèo.”
Con mèo kia lại đi vòng ra sau gốc cây, dồn lực vào hai chân sau mà nhảy lên thân cây rồi trèo lên trên, nằm cạnh một con mèo màu trắng cam đang cuộn mình ngủ trưa, cùng đánh một giấc ngon lành.
Joong quay lại phòng ký túc xá đã thấy Dunk ngủ trưa, Fourth nằm cạnh lướt Tiktok cũng nhíu mắt lại.
“Buồn ngủ ghê, tao ngủ chút nha Joong. Lát 1 giờ gọi tao nha, đồ ở trong tủ á, mày thích bộ nào thì cứ lấy ha”
“Khoan ngủ, tao hỏi chút”
“Chuyện gì?”
“Mày hay cho mèo hoang trong khu ký túc xá ăn cá khô đúng không?”
“Ờ”
“Mua ở đâu vậy?”
“Không có mua, đồ nhà làm á”
“Mày tự làm hả?”
“Không phải tao, là anh hai của tao làm á”
“Lát nữa anh hai của mày tới đón đúng không?”
“Ừm mày. Sao vậy?”
“Không có gì. Ngủ đi, lát tao gọi cho.”
Joong ngồi ở bàn học, tranh thủ tắm rửa thay đồ rồi quay lại phòng. Rõ ràng trời nắng gắt, vậy mà chỉ vừa tắm xong đã thấy trời nổi cơn giông, mây đen kìn kịt phủ kín tòa nhà ký túc xá. Nhìn đến Dunk nằm trên giường ngủ cũng chẳng thoải mái gì, nét mặt càng lúc càng nhăn nhó như gặp ác mộng. Joong đi tới bên cạnh đặt tay Fourth nên tay Dunk rồi đóng cửa sổ phòng.
Cổ tay Fourth đeo chuỗi tràng hạt, vừa đặt lên tay Dunk liền làm nó sáng lên, nét mặt cậu cũng dịu lại, dường như đã thoát khỏi cơn ác mộng kia, bầu trời bên ngoài cũng chẳng đổ cơn mưa đã vội kéo nắng trở lại.
“Mệnh đào hoa không biết đã thu hút được thứ gì rồi.”
Dù chỉ còn anh trong căn phòng này nhưng vẫn tuyệt nhiên không nhìn ra dấu vết nào của “thứ” đang đeo bám Dunk. Lòng thầm nghĩ có lẽ là quỷ, hoặc chỉ là ma nhưng có thể ẩn nấp hoàn hảo đến mức này thì có lẽ ấn nấp ở vía của Dunk.
“Biết nó trúng ngải nên cố tình để dằm đâm vào tay nó đúng không?”
Không có tiếng đáp lời. Joong ngồi chờ thêm một lúc cũng chẳng thấy có động tĩnh gì, đành bỏ cuộc tạm khép mắt nghỉ trưa.
Thế nhưng trong cơn mơ màng, anh lại cảm giác chân mình bị thứ gì đó nắm chặt kéo rơi xuống vực. Giật mình tỉnh giấc, ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, liền chắp tay lễ phép vái.
“Anh là anh hai của Fourth sao?”
“Naravit. Gọi là Pond cũng được.”
“Chào anh, p’Pond”
“Vừa rồi không phải mơ đâu, là cảnh báo đó. Đừng quá bao đồng, nút thắt ở đâu thì gỡ ở đó. Mày không liên quan thì đừng dính vào.”
“Dunk là bạn của em. Nếu đổi lại là Fourth, anh có thể trơ mắt nhìn không?”
“Fourth là em tao.”
“...”
“Không giỏi cãi nhau thì đừng cố. Mày còn lại mấy mạng?”
Joong kinh ngạc trợn mắt nhìn Pond, nhưng anh không những không bận tâm, còn lấy ra một túi cá khô đặt lên bàn ngay cạnh anh.
“Chưa trải sự đời, chắc vẫn còn đủ chín mạng nhỉ?”
“Anh là thầy pháp đúng không?”
“Ừ. Đừng nhờ gì tao.”
“Không có nhờ gì. Chuyển lời thôi. Mèo thổ địa ở đây bảo mang thêm một phần, cụ ta hình như đang tán tỉnh cô nào đó”
“Mày gặp mèo tổ?”
“Ừm”
“Mày không phải mèo.”
Joong không đáp, chỉ cười.
Lại vái Pond rồi đi rửa mặt cho tỉnh táo. Hơn hai mươi năm Joong chưa từng mơ, nhưng hôm nay lại có kẻ liều lĩnh dám bước vào cõi mộng của anh. Không chỉ liều, mà pháp lực cũng không thể xem nhẹ. Anh bấm vào đầu ngón tay trái, thấy không có điều bất thường mới an tâm phần nào.
Giải ngải từ người khác nếu không giải quyết ổn thỏa, có thể ngải quay lại cắn người giải ngải. Joong không sợ những thứ bùa ngải kia quấy rối, chỉ sợ bản thân mình sơ suất làm lộ thân phận.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm lại chạm mặt Pond. Khi nãy còn là vẻ khinh khỉnh tự cao tự đại, bây giờ lại là vẻ tò mò hiếu kỳ.
“Mày là ai vậy?”
“Bạn học của Fourth.”
“Không giống. Hồn vía của mày còn nguyên, nhưng tao lại nhìn không rõ. Mày đang giấu chuyện gì sao?”
“Anh là thấy pháp nam tông không?”
“Ừ.”
“Thầy của em là thiên sư bắc tông.”
Pond vội chắp tay định vái, nhưng Joong nắm lấy cổ tay anh, khẽ lắc đầu.
“Là thầy của em, không phải em.”
Chết lặng nhìn người đứng trước mặt mình. Nam tông và bắc tông phân chia từ lâu, khác biệt nhiều, nhưng có một điểm chung, rằng kẻ cấp thấp không thể nhìn được hồn vía của người cấp cao. Ngay cả hồn vía của học trò cũng có thể giấu kỹ đến thế, anh thầm đoán thầy của Joong cũng không phải dạng xoàng.
Comments
Ngọc Mai
t vẫn chưa biết Joong là gì ☺️
2025-12-07
0
Sagitta✨
Hồi sinh mèo mù liền điiii
2025-12-02
0
kjmtherx721
Đọc khúc Joong biết phép làm nhớ tới bộ Thiên Sư có Dunk làm phép 😇😇😇
2025-12-10
0